Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 253 - Chương 268: Đi Học

Unknown Chương 268: Đi học

Anh bày tỏ sự hoài nghi sâu sắc.

Nhưng anh hỏi rất uyển chuyển, sợ đả kích lòng tự trọng và niềm tích cực của cô, cho nên chỉ hỏi thứ này phát huy hiệu quả thế nào.

Lâm Uyển cười rộ lên, sản phẩm của hệ thống là sản phẩm chất lượng đó. Thợ thủ công làm chắc chắn không có hiệu quả đó, nhưng hệ thống làm thì có thể, dù sao cũng là công nghệ cao mà, về phần nguyên lý bây giờ cô cũng không hiểu, chờ nhìn thấy hiệu quả sau đó lại thỉnh giáo tiểu Cửu đi.

“Em dâu, em dâu!” Bên ngoài truyền đến giọng nói gấp gáp của chị dâu cả.

Lâm Uyển lên tiếng: “Chị dâu cả, làm sao vậy?”

Sau đó cô chợt nghe thấy tiếng ho khan của con nít, thì ra là Minh Thụy bị cảm ho khan.

Lâm Uyển vội đi ra ngoài đón, thì thấy chị dâu cả Lục ôm Lục Minh Thụy, bên cạnh là Quải Nhị và Khiếm Nhi đi theo.

Con nít mới hai ba tuổi, lúc này bởi vì bị cảm nên phía dưới cái mũi đều chà rách đỏ bừng một mảnh, hơn nữa khụ khụ không ngừng.

Chị dâu cả Lục: “Em dâu em xem Minh Thụy ho khan dữ dội như vậy. Hai ngày trước thằng bé chảy nước mũi, hai ngày nay hết rồi. Kết quả chiều hôm qua đến tối muộn lại ho khan, chị ở phòng phía tây cũng nghe thấy, sau nửa đêm mới ngủ. Quải Nhi nói thằng bé hồi trưa cũng không ho khan, nghĩ khỏe rồi, anh hai chị dâu hai của em cũng đều đi làm, bây giờ lại ho khan dữ dội, Quải Nhi đành dẫn thằng bé đến khám.”

Lâm Uyển khen ngợi Quải Nhi: “Thật sự là người chị hiểu chuyện, sau này cứ như vậy, sinh bệnh thì tới phòng y tế tìm thím ba.”

Quải Nhi cười rộ lên: “Thím ba, thím làm bác sĩ rất tốt, mẹ cháu nói thím là chỗ dựa của chúng cháu.”

Lâm Uyển: Cái mũ này chụp có hơi lớn, thím đội không nổi đâu.

Quải Nhi nói xong thì đi chào hỏi Lục Chính Đình ở đằng sau, Lục Chính Đình thấy cô bé vẫy tay chào thì biết là chào hỏi, khẽ gật đầu.

Lâm Uyển: “Đến phòng y tế, trước hết nghe thử xem.”

Lục Minh Thụy bị cảm dẫn tới chứng viêm, có hơi viêm phế quản.

Quải Nhi rất áy náy: “Ngay từ đầu em ấy chảy nước mũi nhiều, sau đó khỏe lại, chúng cháu lại tưởng không có việc gì.”

Lâm Uyển lập tức phổ cập khoa học đơn giản một vài tri thức về lây nhiễm ở đường hô hấp trên cho bọn họ, sau đó nói: “Chảy nước mũi chính là một triệu chứng, còn có khả năng là cổ họng sưng đau, chứng viêm tiếp tục di chuyển xuống, sẽ ho khan dẫn tới viêm phế quản thậm chí là viêm phổi.”

Bác sĩ Kim cũng bận rộn ở đó, rất nhiều người bệnh, nhưng vẫn bớt thời gian lại đây nghe cho Tiểu Minh Thụy, xác nhận một chút, anh ta nhất trí ý kiến với Lâm Uyển.

Uống ít thuốc giảm nhiệt, chỉ cần chứng viêm không có ho khan cũng sẽ khỏe lại. Nhưng trẻ con ho khan sẽ khó chịu, tốt nhất vẫn nên chế thuốc trị ho tan đờm, cái này cũng cần Lâm Uyển chế.

Vì để Minh Thụy dễ chịu một chút, Lâm Uyển châm cứu cho cậu bé một lát.

Trước tiên cô châm Định Suyễn, sau châm Thiên Đột, con nít yếu ớt, thời gian châm cứu phải ngắn, sau vài phút thì lấy châm, sau đó giác hơi ở Đại Chuy, lại xoa bóp mấy huyệt vị phụ trợ khác một chút.

Tuy rằng vẫn có hơi suyễn, nhưng không ho kịch liệt như thế nữa.

Chị dâu cả Lục cười nói: “Thím ba của các con rất giỏi.”

Mắt của Quải Nhi đều đầy sao, ánh mắt nhìn Lâm Uyển vô cùng sùng bái: “Thím ba, cháu lớn lên muốn theo thím học khám bệnh làm bác sĩ!”

Lâm Uyển sờ đầu của cô bé: “Được, nhưng trước tiên cháu phải đến trường đã. Năm nay nghỉ hè sau đó thì đi học lớp một.”

Quải Nhi: “Cháu là con gái, làm sao có thể đến trường?”

Lâm Uyển: “Bây giờ ở riêng, bà cụ không xen vào các cháu được, mẹ cháu quyết định.”

Quải Nhi cúi đầu: “Mẹ cháu… Cũng không cho.”

Bây giờ có vài người cũng không phải cố tình trọng nam khinh nữ, mà là bầu không khí của xã hội như thế, không chỉ con gái không được đi học, con trai cũng ít đi học. Bình thường lúc mấy đứa nhỏ sức yếu không lao động được sẽ học hai năm, mười tuổi rồi sẽ về nhà làm việc nhà. Nhất là con gái, vừa có thể nấu cơm vừa có thể trông em, đương nhiên không có thời gian đi học.

Một điểm quan trọng nhất, bây giờ vận động văn hóa, học hết cấp ba thì xuống nông thôn, về quê nhà, các xã viên càng cảm thấy học hành vô dụng.

Lâm Uyển cười nói: “Không có việc gì, thím nói với cha mẹ cháu.”

Quải Nhi lập tức lại vui vẻ lên: “Thím ba thím thật tốt. Thím nói với mẹ cháu, cho dù cháu đi học, cháu cũng có thể trông em trai em gái lẫn cắt cỏ.”

Lâm Uyển bảo cô bé và Khiếm Nhi chơi ở trong này, bảo chị dâu cả Lục nấu thuốc cho Minh Thụy, uống ở đây là được.

 

Bình Luận (0)
Comment