Người đàn ông này sao, túi da đã có mười phần, dáng vẻ lại tốt, khí thế trầm ổn bình tĩnh, làm gì cũng có thể chuyên chú trầm ngưng, làm sao anh cứ ở trong lòng cô.
Lục Chính Đình mỉm cười với cô hai tròng mắt lại ẩn tình, tâm thần chấn động, cũng không dời tầm mắt.
Thật lâu sau, anh mới chậm rãi nói: “Sau này dù em làm cái gì, đi đâu xa anh cũng đi cùng em.”
Giọng điệu của anh vô cùng kiên định, thậm chí không để cho cô phản bác.
Anh sợ cô chưa từng xa nhà, tùy tiện vào trong huyện sẽ sợ người lạ hoặc là lạc đường.
Lâm Uyển cười: “Được.”
….
Sáng ngày hôm sau, Lâm Uyển và Lục Chính Đình cưỡi ngựa đi vào huyện.
Bởi vì đi đường tốn không ít thời gian, cho nên bọn họ mang theo lương khô và bình nước. Mà Lục Chính Đình cũng không mang theo xe lăn, chỉ cầm nạng, như vậy hai người một con ngựa, cũng không cần mượn xe.
Buổi trưa tìm một chỗ râm mát trên đường ăn lương khô đơn giản, sau đó tiếp tục lên đường, buổi chiều đã đến huyện thành.
Bởi vì năm ngoái và đầu năm nay trong thành từng xảy ra đấu tranh bạo lực, cho nên lúc này kiểm tra khá nghiêm ngặt đối với người vào thành, tất cả đều phải kiểm tra thân phận và thư giới thiệu, vô duyên vô cớ sẽ không được vào thành, tránh cho có người không làm việc vào thời gian thu hoạch, lại chạy vào thành đầu cơ trục lợi.
Lâm Uyển và Lục Chính Đình có thư giới thiệu chân chính, tiến vào thành một cách rất thuận lợi.
Trước đó Lâm Uyển đã nhờ Chu Tự Cường giúp đỡ tìm hiểu thợ cả có tay nghề tốt rồi nói địa chỉ cho cô.
Từ sau khi sửa đổi kinh doanh hộ cá thể vào năm 52, trong huyện thành cũng thành lập tổ hỗ trợ, một vài tay thợ thủ công tư nhân hợp nhất, sau đó trực tiếp thuộc quyền sở hữu nhà nước, tập thể lao động, phát tiền lương cho các thợ thủ công. Cho nên cho dù là thợ may, thợ rèn, hay thợ mộc, bây giờ điều chỉnh biên thành tổ thủ công nghiệp trực thuộc hợp tác xã tiêu thụ trong huyện.
Bây giờ bọn họ đang làm việc cho chính phủ và nhận tiền lương, người ngoài có việc cũng phải tìm tổ thủ công nghiệp, sau đó sắp xếp công việc.
Đến gần hợp tác xã tiêu thụ, Lâm Uyển hỏi đường tới tổ thủ công, rồi trực tiếp cưỡi ngựa qua đó.
Lúc này huyện thành không lớn, trong nội thành chỉ có tuyến đường chính giao nhau hình chữ thập, các cơ quan quan trọng thì lại được xây ở hai bên đường của hai con đường chính.
Các tổ chức như ủy ban cách mạng huyện nằm ở hướng chính bắc của thành, hợp tác xã tiêu thụ ở trên con đường chính phía nam của ủy ban cách mạng, tổ thủ công thì ở trong một con ngõ nhỏ có tên là Phường Rèn ở bên cạnh hợp tác xã tiêu thụ.
Hai người cưỡi ngựa đi qua, đến trước cửa, Lâm Uyển xuống ngựa trước, sau đó giúp Lục Chính Đình mang nạng xuống, cô duỗi tay định đỡ anh xuống.
Lục Chính Đình: “Anh tự xuống được.”
Anh tỏ ý bảo Lâm Uyển hơi tránh ra một chút, anh có thể tự mình lên ngựa, hiển nhiên cũng có thể tự mình xuống ngựa. Lâm Uyển biết anh không chịu thua kém, nên cũng không phá đám, mà lùi về sau một chút giúp anh chống nạng.
Lục Chính Đình tự mình xuống ngựa, kẹp hai cái nạng, ý bảo Lâm Uyển có thể đi.
Tuy rằng Lâm Uyển thấy vẻ mặt của anh thoải mái, trông không giống như cố sức, nhưng trong nháy mắt trên trán và chóp mũi anh đều chảy mồ hôi, biết tự anh lên ngựa xuống ngựa cũng không dễ dàng gì.
Tiến vào trong tổ thợ thủ công, Lâm Uyển đi trước tìm tổ trưởng của tổ hợp tác Triệu Tân Dân.
Triệu Tân Dân khoảng bốn mươi tuổi, đã từng là một thợ may, có vóc dáng thấp gầy, đeo một cặp kính lão, thoạt nhìn không giống một cán bộ.
Lâm Uyển nói rõ ý muốn tới đây, sau đó đưa thư giới thiệu cho Triệu Tân Dân xem.
“Làm đôi chân kim loại sao?” Triệu Tân Dân mang vẻ mặt ngạc nhiên: “Bác sĩ Lâm, bọn chú chưa từng làm cái này.”
Lâm Uyển nhanh chóng đưa sổ ghi chép của mình ra, cô đã dựa theo miêu tả của 999 vẽ ra bản vẽ này, về cơ bản bề ngoài giống nhau, chủ yếu là kích cỡ bằng nhau, như vậy mới không khiến người nghi ngờ.
Triệu Tân Dân gọi mấy người nữa qua xem có thể làm được hay không. Mấy người đều lắc đầu, ý bảo không có bản lĩnh lớn như vậy, bọn họ cũng chỉ làm một vài đồ sắt bình thường, còn loại việc tinh tế như vậy thì chưa từng làm qua.
Một người trong số đó nói: “Cái này ít nhất cũng phải là những thợ cả tay nghề cao ngày trước mới làm được.”
Lâm Uyển nhớ tới người mà Chu Tự Cường hỏi thăm được, cô hỏi: “Xin hỏi hai thầy cả Vương Duy Hiên và Ngô Giá này còn ở tổ hợp tác chúng ta không?”
Triệu Tân Dân: “Hai thợ cả này tuổi tác đã lớn, bây giờ đã rời khỏi tổ rồi, có người trẻ tuổi trong nhà đến nhận việc.”