Không đợi cậu ta nói xong, Lâm Uyển đã dừng bước chân, quay đầu trừng mắt nhìn cậu ta một cách lạnh lùng, cô tiến lên hai bước, dùng roi ngựa ấn vào ngực của cậu ta: “Cậu có giáo dục không vậy? Cha mẹ cậu và giáo viên của cậu dạy cậu thế nào? Cậu chỉ nhìn thấy anh ấy què chân, nhưng cậu cũng không nhìn thấy cậu thiếu đạo đức lại mất não sao?”
Cô nói một câu lại đâm Hồ Hướng Dương một cái, đâm cho cậu ta sững sờ, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ đến phải phản kháng.
“Này, bọn anh nói sai sao? Anh ta là một tên què, em đánh người làm gì?” Đám bạn xấu của Hồ Hướng Dương bắt đầu chỉ trích Lâm Uyển.
Hồ Hướng Dương cũng lấy lại bình tĩnh, vừa rồi khí thế của cô quá mạnh, lập tức trấn trụ cậu ta, lúc này cậu ta cũng cáu quá, tức giận phun lời hung ác: “Què thì là què chứ sao, bọn tôi cũng không mù.”
“Cậu không mù? Cho dù anh ấy què chân cũng đàn ông hơn mấy cái loại phế vật có tay chân lành lặn như cậu.” Lâm Uyển cười lạnh, quay người cưỡi ngựa đi tới tụ họp với Lục Chính Đình.
Lục Chính Đình cách xa không nghe được bọn họ nói gì, quay đầu nhìn thấy cô và mấy thiếu niên nói chuyện, lúc đầu vẻ mặt của cô bình thường, sau đó lại mang theo vẻ tức giận.
Cô sinh ra xinh đẹp lại mang theo một loại anh khí hiên ngang, xã hội hiện giờ tự hào về những người đàn bà thép, khí chất của cô như vậy lại chính là hấp dẫn chí mạng đối với một vài thanh thiếu niên.
Anh không cần nghe cũng có thể tưởng tượng ra được, thấy cô không vui, anh lập tức đứng dậy cắt ngang bọn họ. Lúc này, Lâm Uyển đã đi trở về, ôm cánh tay anh, ý bảo đi thẳng tới nhà khách.
Mấy người Hồ Hướng Dương không nhịn được mà tiếp tục chê cười bọn họ, đặc biệt là Hồ Hướng Dương không chịu phục, còn hô: “Ôi, tôi đọc vè cho các người nghe nhé, phía bắc có một tên què chống gậy. Phía nam có một tên què, lưng đeo một giỏ cà. Người què chống gậy đánh người què đeo giỏ cà một cái. Người què đeo giỏ cà ném một quả cà vào người què chống gậy. Ha ha ha.”
Lâm Uyển cắn răng, siết chặt dây cương muốn đi đánh cậu ta.
Lục Chính Đình nắm cổ tay cô, lắc đầu, giọng nói thấp mà trầm: “Mặc kệ bọn họ nói gì không dễ nghe, đừng để ý tới, dù sao anh cũng không nghe được.”
Anh không nghe được, cũng đã quen ánh mắt khác thường của người ta, không cần tính toán những chuyện này với người không hiểu chuyện. Người lạ đối xử lạnh nhạt là chuyện không thể tránh, anh cũng không muốn cô tức giận vì chuyện này, vì cũng không đáng giá.
Lâm Uyển rất khó chịu, cảm thấy đau lòng vì anh, chẳng trách ngày thường anh cực ít khi ra cửa, rời khỏi cửa đi tới nơi xa lạ, cho dù ánh mắt của người lạ là thương xót thông cảm hay là chê cười, đều khiến người khó có thể chấp nhận.
Anh cũng là một người đàn ông nhạy cảm và có tự tôn như thế, ngoài miệng nói không để ý, nhưng còn không biết trong lòng khó chịu thế nào.
Lục Chính Đình nhìn bộ dáng của cô khó chịu, cũng không đành lòng, lại càng thêm áy náy vì cảm thấy mình mang tới sự xấu hổ cho cô.
Đi một lúc, Lâm Uyển vẫn có thể nghe thấy tiếng cười nhạo ác ý tràn ngập phía sau của mấy thiếu niên đó, người què tàn phế không dứt bên tai.
Trong lòng cô dâng lên một ngọn lửa giận, cô buông cổ tay Lục Chính Đình, trở người leo lên ngựa, sau đó thúc ngựa xông về phía mấy người Hồ Hướng Dương.
Hồ Hướng Dương từ nhỏ đã kiêu căng tùy tiện thành thói, các bạn học cũng tâng bốc cậu ta, cậu ta chưa từng bị người coi thường và sỉ nhục như vậy bao giờ, đặc biệt là vợ người què xinh đẹp như thế, khiến cậu ta càng ngày càng tức giận và khó chịu hơn, lại càng lớn tiếng hô người què người què.
Lúc này nhìn thấy Lâm Uyển thúc ngựa vọt tới, cậu ta sợ đến sững sờ.
“Lão Hồ, tránh mau!” Các bạn học đẩy cậu ta một cái.
Lâm Uyển phi đến trước mặt rồi ghìm ngựa lại, giơ roi, “vút” một tiếng quất lên người Hồ Hướng Dương, sắc mặt của cô lạnh lùng như sương tuyết, giọng nói vì tức giận mà hơi run: “Không biết học tôn trọng người, cậu làm người chỉ tổ phí hoài, còn không bằng heo chó, phi!”
Hồ Hướng Dương bị cô quất một roi, đứng ở nơi đó ngây ra như phỗng, vừa không nghĩ đến phải trốn cũng không nghĩ đến đánh trả lại, chỉ trơ hai mắt nhìn chằm chằm vào cô không chớp.
Lâm Uyển từ trên cao nhìn xuống cậu ta, lại phi một tiếng, rồi mới điều chỉnh đầu ngựa đi hội họp với Lục Chính Đình rồi cùng tới nhà khách.
Hồ Hướng Dương nhìn bóng dáng của bọn họ, lúc này mới cảm thấy vai và cánh tay đau rát.