Lục Chính Đình chỉ vào quầy vật dụng hàng ngày ở bên cạnh: “Kem bảo vệ da, xà phòng.”
Thu đông rồi, khí hậu khá hanh khô lại nhiều gió cát, đặc biệt là mùa đông khô lạnh, nếu không bôi kem bảo vệ da thì làn da rất dễ khô nẻ. Phần lớn phụ nữ nông thôn không có điều kiện chú trọng vào cái này, cùng lắm là mua mấy loại như dầu, mà không nỡ mua kem bảo vệ da.
Lâm Uyển: “Thực ra thành phần trong những thứ này chính là glycerol và vaseline, mua cái bôi đi.”
Cái này không cần phiếu, nhưng so ra thì giá cả không tính là rẻ, Lâm Uyển mua mấy hộp, đến khi đó có thể tặng người ta.
Đợi bọn họ mua xong đồ rời đi, mấy nhân viên bán hàng bắt đầu nói thầm.
“Người đàn ông đó đã như vậy rồi, còn mua nhiều kem bảo vệ da như vậy, cũng quá hưởng thụ.”
“Người ta giàu có mà, đoán chừng trong nhà làm cán bộ, cô không nhìn thấy sao, bọn họ cưỡi ngựa qua đây đó.”
“Thời buổi này còn có người cưỡi ngựa hả? Đó không phải là người quê sao? Nếu là cán bộ, sao lại không mua xe đạp?”
Khi Lâm Uyển đi đến cửa cũng nghe được, nhưng không để ý tới nữa, mà đỡ Lục Chính Đình đi vào công viên nhỏ. Bên trong có mấy bông sen thu, mùa này nở đang độ đẹp, tô thêm cho cảnh vật đơn điệu trông càng thêm tươi đẹp, đi một lúc, cô nhìn bên đó có ghế đá, mới đỡ anh qua đó nghỉ ngơi.
Trước đó anh quá yên tĩnh, không thích ra ngoài, không thích giao tiếp với người ta, từ sau khi để ý cô, anh đã bắt đầu cố gắng đi theo bước chân của cô. Anh học thưởng thức cảnh vật bên ngoài, học nhìn về nơi xa, cũng học cố gắng đi hiểu một vài chuyện thú vị, như vậy cũng có chủ đề để tán gẫu với cô.
“Tối nay chúng ta đi xem phim đi, kêu Thẩm Phi giúp chúng ta lấy hai vé.”
Lâm Uyển: “Đi xem phim sao?” Cô ngạc nhiên nhìn anh, anh cũng không nghe được mà lại đi xem phim, vậy chính là xem đơn thuần sao.
Lục Chính Đình gật đầu: “Đúng, xem phim, anh vẫn chưa từng xem qua.”
Lâm Uyển: “Vậy được, chúng ta đi xem phim.”
Lớn như vậy mà vẫn chưa từng đi xem phim, thật là đáng thương biết mấy, đi, nhất định phải xem.
Lục Chính Đình nhìn cô đồng ý một cách sảng khoái như vậy, không nhịn được mà nở nụ cười, đợt đó anh ở bộ đội học đọc môi cùng với giáo viên đã xem rất nhiều phim, khi ấy cũng không để ý nội dung trong phim là gì, cũng không phải vì xem phim mà chỉ là vì học hỏi và luyện tập mà thôi.
Bây giờ, anh muốn xem phim, giống như nam nữ thanh niên bình thường hẹn hò kết đối tượng vậy.
Ngay đúng lúc này, trong đám người cách đó không xa truyền tới tiếng hô kinh hãi: “Sao thế này? Phát bệnh rồi?”
“Bệnh gì?”
“Mau đưa đến bệnh viện!”
“Không thở được, không kịp nữa rồi.”
Lâm Uyển nghe thấy, lập tức đứng dậy chạy qua, chỉ thấy một bà cụ ngồi trên mặt đất ôm đứa trẻ bảy tuổi, mặt của đứa trẻ đỏ bừng phát tím, móc ở cổ họng, ra sức hít thở nhưng lại không thở được.
Bà cụ muốn ôm cháu đến bệnh viện, nhưng bất đắc dĩ đôi chân không nhanh nhẹn, không chạy g được, chỉ đành kêu người xung quanh giúp, bà ta gấp đến nghẹn cả tiếng: “Mọi người xin thương xót, giúp tôi cõng cháu tôi đi bệnh viện với.”
Người xuất hiện ở đây vào khoảng thời gian đi làm trên cơ bản đều là người già có tuổi tác quá lớn hoặc là cơ thể không thuận tiện, hoàn toàn không có người nào có thể nhanh chóng đưa đứa trẻ tới bệnh viện.
Bọn họ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ tuổi như Lâm Uyển, lập tức mời cô giúp đỡ.
Lâm Uyển quỳ trên mắt đật, đón bé trai qua, lột áo được cài rất chặt ra, cô vẫn luôn học các bệnh thường gặp trên sách của hệ thống, vừa nhìn thế này đã biết là lên cơn hen, cô vội vàng hỏi bà cụ: “Thằng bé không mang theo thuốc hen bên người sao?”
Bà cụ mang vẻ mặt lo lắng, hoảng loạn đến mức tay chân đều run rẩy: “Hen? Chúng tôi không bị bệnh hen.”
Lâm Uyển: “Mọi người tránh ra, tôi là bác sĩ, trước cấp cứu cho đứa trẻ rồi đi tới bệnh viện.”
Lúc này không có xe tắc xi, muốn cõng đứa trẻ từ nơi này đến bệnh viện cần ít nhất cũng phải hai, ba mươi phút, chưa chắc đứa trẻ đã có thể kiên trì được.
Cô kêu mọi người nhanh chóng tản ra, đừng chặn lại ảnh hưởng đến không khí mới lưu thông, rồi lại đỡ bé trai ngồi dựa vào người bà cụ. Cô nhanh chóng thò tay vào trong túi lấy túi kim ra khỏi hệ thống, lấy một cây kim một phẩy năm tấc ra với tốc độ nhanh chóng, rồi cắm nghiêng vào trong huyệt định suyễn của đứa trẻ. Sau đó lại vén quần bé trai lên, đâm kim bình thường vào huyệt túc tam lý, cô nhìn bé trai hô hấp khó khăn, lại phối hợp với châm vào thiên đột.
Ba cây kim cắm vào, tình trạng của bé trai dần dần tốt lên.
Chương 278: Cứu người 2Các ông cụ bà cụ vây quanh đều thán phục, lên tiếng không ngừng: “Cháu gái giỏi quá!”
“Bác sĩ của bệnh viện Nhân Dân hả, tên là gì thế? Sao chưa từng thấy cháu bao giờ?”
“May mà gặp được, bằng không đứa trẻ chịu tội rồi.”
Bà nội của bé trai cũng vô cùng cảm kích, liên tiếp cảm ơn.
Lâm Uyển: “Bác gái đừng như vậy, cháu là bác sĩ, thấy hiển nhiên phải cứu rồi.”
Thiên chức của bác sĩ, chính là cứu sống người, nhìn thấy bệnh nhân cần cấp cứu, suy nghĩ đầu tiên chính là tôi muốn cứu người.
Cô lại hỏi vài vấn đề nữa, biết trước đây đứa trẻ không mắc bệnh, đây là lần đầu tiên đột phát tình trạng cho nên bà cụ cũng hoảng hốt.
Lâm Uyển: “Cháu rút châm ra, mọi người vẫn nên nhanh chóng đưa tới bệnh viện, kiểm tra toàn diện một chút.”
Bà cụ liên tục cảm ơn, lại nhờ người giúp đi tới xưởng dệt kêu con trai đi tới bệnh viện.
Lúc này, có hai thiếu niên chạy tới: “Bà Diêu, cháu giúp bà đưa em trai tới bệnh viện cho.”
Lâm Uyển thấy bọn họ có người quen, không quan tâm nhiều mà đi về tìm Lục Chính Đình.
Ai biết một thiếu niên trong số đó vô cùng ngạc nhiên gọi cô: “Này, trùng hợp thế?”
Lâm Uyển cũng nhận ra cậu ta là cái tên có chứng hoang tưởng tuổi dậy thì bị mình đánh cho một roi ngày hôm qua: “Sao nào, muốn báo thù à?”
Lục Chính Đình đã chống nạng đi qua đứng bên cạnh cô, liếc mắt nhìn Hồ Hướng Dương, không nói chuyện nhưng sắc mặt lạnh lùng.
Trong lòng Hồ Hướng Dương hơi run rẩy, nhưng lập tức lại rất thẳng lưng, mình là người tay chân lành lặn còn có thể thua anh ta được sao? Cậu ta cười: “Cô nói gì thế, cái gì mà báo thủ? Không ngờ cô lại là bác sĩ đấy, thật lợi hại.” Bộ dáng của cậu ta như thể chưa từng bị ăn roi, giống như hôm qua Lâm Uyển chỉ phủi bụi cho cậu ta mà thôi, đồng thời cũng chọn mất trí nhớ về việc mình gọi người què ngày hôm qua.
Lâm Uyển thấy cậu ta không nhân cơ hội mà chơi xấu, hơn nữa còn chủ động giúp người cần, ấn tượng xấu xa về cậu ta cũng vớt lại được hai phần: “Nếu các người đã quen biết thì mau tới bệnh viện đi, đừng chậm trễ.”
Hồ Hướng Dương kêu bạn học cõng đưa trẻ đi trước, cậu ta lại hỏi Lâm Uyển: “Tôi tên là Hồ Hướng Dương, học sinh cấp ba trong huyện, xin hỏi cô tên gì, người ở đâu?”
Lâm Uyển: “Duyên bèo nước mà thôi, chúng tôi còn có việc, đi trước.”
Cô quay người đỡ Lục Chính Đình: “Chúng ta đi thôi.”
Hồ Hướng Dương không nhịn được mà đuổi theo hai bước: “Ôi…” Nhưng Lâm Uyển không để ý đến cậu ta, đỡ Lục Chính Đình rời đi, cậu ta có hơi tự làm mất mặt mình, chỉ đành dừng bước chân, trong lòng càng ngày càng không phục, không nói cho tôi tên họ tôi còn không hỏi thăm được sao? Không phải các người ở nhà khách sao ông đây đi hỏi là biết!
Lâm Uyển và Lục Chính Đình đi tới bưu cục tìm Thẩm Phi, kết quả Thẩm Phi cứ nhất định giữ bọn họ lại ăn cơm tối. Thịnh tình không thể từ chối, Lục Chính Đình đành đồng ý, dù sao anh và Lâm Uyển có mang phiếu lương thực, đến lúc đó đưa phiếu lương thực hai cân cho Thẩm Phi cũng được.
Thẩm Phi dẫn bọn họ đi tới nhà ăn của ủy ban cách mạng, kêu đầu bếp ở nhà bếp xào một phần ớt xanh với thịt, một phần đậu phụ xào cay, một phần cà xào tương, còn muốn một bát canh trứng cà chua nữa. Ở thời điểm này cũng được xem là một bữa vô cùng thịnh soạn rồi, ngoại trừ chiêu đã bạn bè kính trọng ra, thường sẽ không tiêu pha như vậy.
Thẩm Phi nói với Lâm Uyển: “Cậu em này không thích ra cửa, muốn ăn cơm với cậu ấy cũng không có cơ hội.”
Đương nhiên, chủ yếu là vì Lục Chính Đình không nghe được, mọi người trao đổi qua lại có chướng ngại, có chuyện thì viết thư, trừ phi có việc cần ra thì thường cũng không ngồi với nhau.
Uống xong hai bát rượu, Lâm Uyên cũng nói đơn giản chuyện bọn họ tới huyện thành cho Thẩm Phi biết.
Thẩm Phi rất mừng rỡ: “Thật sự có thể đứng dậy được sao? Vậy cũng phải chúc mừng một phen rồi.”
Lâm Uyển cười bảo: “Qua đợt này, anh ấy chắc hẳn có thể tự mình đi qua đây nói chuyện với anh.”
Thẩm Phi nâng chén: “Vậy anh đây rất mong chờ đấy, nào, Chính Đình, bác sĩ Lâm, chúc mừng hai người.”
Anh ta và Lục Chính Đình cụng ly, rất vui vẻ vì Lục Chính Đình lấy được một người vợ như vậy.
Lục Chính Đình cầm chén rượu cụng với anh: “Hôm nay muốn nhờ anh giúp một việc.”
Thẩm Phi: “Cứ việc dặn dò.” Anh ta cười, làm ra dấu tay OK.
Lục Chính Đình: “Giúp tôi lấy hai phiếu phim.” Bây giờ gần như cá nhân không thể mua được phiếu phim, mà đều bị các đơn vị bao trọn hết, đặc biệt là anh và Lâm Uyển tới bất chợt như vậy, hiển nhiên càng không mua được.