“Thím ba, thím ba!”
“Mẹ!”
Lục Minh Lương kéo Tiểu Minh Quang chạy qua, mỗi người ôm một bên chân của Lâm Uyển.
Lâm Uyển cười ha ha, Lục Minh Lương thật tinh nghịch, bản thân cậu bé gọi thím ba, còn muốn gọi một tiếng mẹ thay cho Tiểu Minh.
Tiểu Minh Quang lấy táo chua từ trong túi cho Lâm Uyển ăn.
Lâm Uyển cầm mấy quả bỏ vào miệng, xoa đầu lũ trẻ: “Bác gái cả đang nấu cơm sao?”
Cô tưởng là chị cả giúp nấu cơm.
Lục Minh Lương đáp: “Chú ba cháu và bác sĩ Kim!”
Lâm Uyển chạy vào trong phòng, kinh ngạc phát hiện ra bác sĩ Kim đang nhóm lửa, còn Lục Chính Đình thì ngồi xe lăn đang xào rau.
Ôi chao, thật khó lường, hóa ra anh lại biết nấu cơm.
Thấy cô về, Lục Chính Đình quay đầu cười với cô: “Vất vả rồi.”
Bác sĩ Kim lau mặt rồi chào hỏi Lâm Uyển, quẹt ra nửa mặt đầy nhọ nồi trên gương mặt trắng nõn, thoạt nhìn rất buồn cười.
Lâm Uyển không nhịn được mà bật cười: “Bác sĩ Kim cũng vất vả rồi, vẫn để tôi làm đi.”
Lục Chính Đình: “Không cần, em chạy cả đường rồi, tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Bác sĩ Kim vừa muốn nhấc mông lên cũng không nhấc nổi nữa, chỉ đành nhận mệnh tiếp tục nhóm lửa.
Lâm Uyển cũng không khách sáo với anh, thò đầu qua nhìn Lục Chính Đình đang xào đậu cô ve, bọn họ còn dán bánh bao hai loại bột lên thành.
Cô khen ngợi: “Không tồi, đều là các anh làm sao?”
Bác sĩ Kim chỉ vào Lục Chính Đình: “Chồng cô làm đấy.”
Anh ta muốn kêu anh hai Lục giúp đưa cơm, kết quả Lục Chính Đình nói tự mình nấu, không cần mượn tay người khác, sau đó chỉ huy anh ta hái rau, nhóm lửa, dáng vẻ thành thục đó giống như đang sai nhân viên phục vụ vậy.
Lâm Uyển cũng cảm thấy vẻ vang, tự hào đáp: “Lục Chính Đình nhà chúng tôi rất giỏi.”
Bác sĩ Kim chà sát cánh tay, nóng lạnh đan xen, da gà da vịt đều nổi hết cả lên.
Lâm Uyển mang đồ vào trong phòng, đợi buổi tối có thể đổi cho Lục Chính Đình thử.
Lúc này, Quải Nhi bưng một cái ấm nhỏ tới, nhìn thấy Lâm Uyển đã về thì hưng phấn: “Thím ba về rồi ư? Đây là canh cá mà mẹ cháu kêu cháu mang qua.”
Lâm Uyển nhận lấy: “Cá ở đâu ra vậy?”
Quải Nhi: “Bọn họ đi tới sườn núi phía nam bẻ bắp, trong con rạch bên sông có cá, nên cha cháu và mọi người xuống dùng sàng vớt.”
Nhà chị dâu hai Lục không có dầu gì, hiển nhiên không nỡ chiên cá, nên trực tiếp thêm nước tương nhà nông vào nấu canh cá, đối với người nông dân thiếu dầu mà nói, thế cũng là quá ngon miệng rồi.
Lâm Uyển nghe vậy, khen bọn nấu rất thơm, rồi lấy một cái chậu nhỏ đổ ra, đựng một bát cho Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang uống.
Cô giữ Quải Nhi lại ăn cơm, Quải Nhi cười đáp: “Thím ba, cháu còn phải về nhà trông em trai em gái nữa.”
Đợi cô bé đi rồi, Lâm Uyển nói với Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang: “Chị Quải Nhi thật hiểu chuyện, các con cũng phải nghe lời chị ấy đấy.”
Lục Minh Lương: “Dù sao vẫn tốt hơn Lục Bão Nhi.”
Lâm Uyển duỗi tay nhéo mũi cậu bé: “Con bé có không đúng thì vẫn là chị cháu đấy.”
Lục Minh Lương: “Cháu cũng chẳng thích coi nó là chị.” Bây giờ cậu bé toàn gọi thẳng tên của Lục Minh Thiện và Lục Bão Nhi, ai nói cũng không sửa.
Lâm Uyển cũng không ép cậu bé, trẻ con có tâm lý phản nghịch nặng, chỉ cần có thể lấy đức báo ân là được, chứ không phải cứ nhất định phải lấy đức báo oán.
Bây giờ hai đứa trẻ như hình với bóng, đi tới nhà chị dâu cả Lục ở hai ngày, rồi lại qua đây ở hai ngày, cũng là công bằng.
Khi ăn cơm, hai đứa trẻ Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang giúp xếp bát đũa, bày dưa muối, Tiểu Minh Quang còn múc cả tương hầm mà bác sĩ Kim thích ăn ra.
Cậu bé có dáng người nhỏ nhắn, ôm cái bát to, nhưng lại đi rất vững vàng, tuyệt đối không ngã.
Lục Chính Đình giúp cậu bé nhận bát, thuận tay xách cậu bé đặt lên ghế, còn muốn nhắc nhở cậu bé: “Buổi tối ăn ít dưa muối lại.”
Hai đứa trẻ có khẩu vị nặng, thích ăn dưa muối mặn, nhưng buổi tối ăn nhiều sẽ dễ khát nước, uống nhiều nước thì sẽ tè dầm. Về điểm này, mẹ Lâm đã từng nói qua, nhắc nhở con gái và con rể chú ý thói quen nhỏ của hai đứa trẻ này.
Tiểu Minh Quang nở nụ cười với anh, gật gật đầu, tỏ ý mình sẽ không ăn nhiều.
Lâm Uyển cười bảo: “Các con hỏi bác sĩ Kim xem, thật sự không thể ăn quá nhiều muối, sẽ rất nhiều bệnh đấy.”
Nếu giải thích với trẻ nhỏ ăn quá nhiều đồ ăn mặn dễ mắc bệnh gì, bọn nhỏ không cảm giác được, cũng sẽ không coi là thật, cho nên cần phải lừa. Về điểm này, bác sĩ Kim lại khá có sức thuyết phục, dù sao cũng làm bác sĩ nhiều năm, đã có kinh nghiệm trong việc lừa trẻ con.