Lâm Uyển: “Ba tháng cơ à? Đau như vậy tận ba tháng, anh ấy có thể chịu được sao? Đi nữa chính là cấp bậc địa ngục rồi còn gì, liệu có đả kích tính tích cực của anh ấy hay không, phục hồi chức năng cũng phải từ từ, có thể đơn giản một chút trước, để anh ấy thích ứng đã, được không?”
Nếu như vẫn luôn đau như vậy, anh ấy sẽ cảm thấy vô dụng, đả kích lòng tự tin, không chống đỡ được thì phải làm sao.
999: “Vậy… tôi nghĩ cách khác xem. Cô bảo anh ấy ngủ đi, đừng chịu đau quá mức, thật đúng là đáng thương quá.”
Nó không tiện nói với Lâm Uyển bây giờ năng lực phục hồi của mình không đủ, trong quá trình chế tạo đã xảy ra một BUG nhỏ, dẫn đến chất liệu vượt quá mức quy định, có hơi nóng vội, mà Lục Chính Đình là cơ thể người bình thường, cũng không phải là chiến binh tinh tế, hiển nhiên không thể chịu được loại này rồi, cho nên… chỉ có thể dùng thủ đoạn đặc biệt!
….
Lâm Uyển khuyên Lục Chính Đình nghỉ ngơi trước, sau này từ từ luyện tập, cô còn đặc biệt viết lên sổ ghi chép một đoạn nội dung có liên quan đến phục hồi chức năng giống thật mà là giả cho anh xem, để anh tin rằng anh có thể kiên trì được ba phút đã là cực hạn rồi, muốn đứng dậy tự mình đi đường không dễ như vậy, mỗi ngày kiên trì một lúc, sau một tháng cũng sẽ có sự thay đổi cơ bản.
“Anh đã rất giỏi rồi!” Cô khen anh, giúp anh tháo ống chân xuống, rồi kêu anh ngủ sớm một chút.
Tâm trạng của Lục Chính Đình có hơi tụt xuống, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, mà nở một nụ cười với cô, sau đó lặng lẽ ngồi lên xe lăn ra ngoài lau mồ hôi.
Lâm Uyển thu dọn một chút, nằm xuống trước trao đổi và lấy kinh nghiệm với hệ thống, suy cho cùng phải dùng cách gì mới có thể khiến Lục Chính Đình thoải mái hơn một chút.
Lâm Uyển: “Tiểu Cửu, rốt cuộc có cách nào không? Để anh ấy thoải mái hơn một chút, như vậy thật sự quá khó.”
Cô không đích thân trải qua, nên không có cách nào tưởng tượng ra được rốt cuộc nó khổ sở cỡ nào, nhưng cô hiểu Lục Chính Đình, anh là một người đàn ông kiên cường, sẽ không vì có chút đau đớn mà không nhịn được.
Nếu anh đã không nhịn được, vậy chắc chắn là vượt quá sức chịu đựng của anh.
999 im lặng trong phút chốc, sau đó đáp: “Có thể truy cập vào sóng não của anh ấy, thôi miên anh ấy rơi vào giấc ngủ say, rồi lại kêu anh ấy tỉnh lại như mộng du, như vậy có thể ức chế thần kinh cảm nhận của anh ấy, để anh ấy quen với việc đứng dậy đi đường trong vô thức, như vậy khiến chân giả thích ứng với cơ thể của anh ấy, càng thích hợp với nhu cầu của anh ấy hơn, như vậy sau một khoảng thời gian, anh ấy lại tự mình phục hồi chức năng, sẽ rất dễ dàng thôi.”
Đây chính là cách an toàn nhất.
Suy nghĩ đầu tiên của Lâm Uyển khi nghe xong là: “Mi có thể truy cập vào sóng não của người khác rồi khống chế người ta ư?”
Nếu nó có thể làm được chuyện này, vậy quả thực là quá đáng sợ! Hơn nữa nó có thể khống chế người ta, vậy chẳng phải càng có thể khống chế cô hay sao?
Hệ thống này ngoại trừ không có cơ thể ra, thì theo quan điểm của Lâm Uyển, nó quả thực chính là một trí tuệ nhân tạo toàn năng và hoàn mỹ, nếu như nó thay thế mình thì… kiếp trước xem quá nhiều phim có liên quan đến phương diện trí tuệ nhân tạo, nên bây giờ bị hệ thống ràng buộc, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ lung tung.
999: “Đương nhiên không thể rồi, là Tiểu Cửu chỉ tiến hành thôi miên đối với anh ấy thôi.”
“Hệ thống có cả mảng mô phỏng thôi miên sao?” Lâm Uyển rất tò mò.
“Sau khi phục hồi, khả năng thôi miên chính là trang bị cơ bản, bây giờ… ha ha, không thể. Nhưng chúng ta có thể tiến vào đầu của Trái Táo Nhỏ, sau đó tiến hành thôi miên anh ấy, khá dễ thành công.”
Lâm Uyển động lòng: “Nếu như thật sự có thể truy cập vào sóng não, vậy anh cả và anh hai tôi, có phải…”
“Không thể, ký chủ, chúng ta chỉ có thể tạo ra ảnh hưởng với Trái Táo Nhỏ thôi, những người khác, Tiểu Cửu không làm được đâu.”
Lâm Uyển: “Tôi không hiểu cho lắm.” Cô có hơi rối rắm, trước đây chưa đi sâu vào suy nghĩ về vấn đề bị trí tuệ nhân tạo ràng buộc, nên cũng không hiểu nguyên lý và sự nguy hại tiềm ẩn cụ thể.
Bản chất con người vốn đa nghi, nếu như có một sự tồn tại có thể gây ra nguy hiểm cho mình, vậy không có khả năng không nghĩ nhiều.
999: “Đây chính là duyên phận đó, trong vũ trụ mênh mông vô số năm ánh sáng, tôi đã chọn cô, mà cô lại chọn xuyên không tới bên cạnh anh ấy, thật lãng mạn bao nhiêu, duyên phận này chính là sự ảo diệu của vũ trụ.”