Lâm Uyển học thuật Kim Châm Bát Ế trong hệ thống cũng không làm từ bên miệng rìa nhãn cầu đen, mà là ở giữa nhãn cầu trắng sát mé ngoài nhất của nhãn cầu đen, cách mép ngoài của giác mạc khoảng bốn milimet. Vết thương nhỏ, không dễ xuất huyết nặng, lại dễ lành sau phẫu thuật.
Cô đã tiến hành động tác phân giải hàng chục nghìn lần trong hệ thống mô phỏng, phẫu thuật lưu loát cũng tiến hành gần trăm lần, cho nên cô cắm kim rất vững, hoàn toàn không tồn tại vấn đề tay run.
Đầu tiên cô dùng kim rạch một đường hơn một centimet một cách sắc bén, sau đó đâm kim gạt vật cản vào đó, rất thuận lợi.
Thế này cũng là nhờ bà cụ Vương đã tuân theo lời dặn của bác sĩ, vẫn luôn dùng thuốc nhỏ mắt mà cô phối cho để rửa mắt và dưỡng mắt.
Lâm Uyển vê kim châm, sau khi xuyên vào tròng đen, lại tiếp tục đâm sâu vào trước khi chạm đến thủy tinh thể. Khi nó chạm đến đồng tử, cô sẽ tiến hành gạt vật cản.
Cô duỗi tay, Lục Chính Đình đưa kim châm cho cô, cô phá vỡ tinh thể đục trong mắt, sau đó lại đổi kim để kéo mảnh vỡ ra. Sau mấy lần, cô kéo ra một vài mảnh vụn màu trắng đục ra ngoài, phẫu thuật trên cơ bản đã thành công. Rồi lại nhỏ nước mắt, xức thuốc, dùng băng gạc quấn lại, sau đó tiến hành ở bên còn lại.
Lần thứ hai động tác của cô càng thành thạo hơn, rất nhanh đã hoàn thành, quấn băng lại, và phẫu thuật kết thúc.
Chu Triều Sinh chớp mắt, anh ta vẫn căng thẳng.
“Xong, xong rồi sao?”
Lâm Uyển: “Xong rồi.”
Anh ta nói làm trợ thủ cho cô, kết quả toàn bộ quá trình đều ngây ra như phỗng, từ lúc Lâm Uyển bắt đầu đâm kim vào nhãn cầu anh ta đã ngây người rồi, đứng đó trợn trừng mắt há hốc mồm như bị tiêm thuốc tê vậy.
Cũng may có Lục Chính Đình!
Cô nở nụ cười với Lục Chính Đình, dành cho anh một ánh mắt khen ngợi và dựng ngón tay cái.
Lục Chính Đình nắm tay cô, giúp cô cởi găng tay bỏ qua một bên.
Chu Triều Sinh phụ trách xử lý thiết bị sau phẫu thuật, lúc này rất nhiều thứ đều không phải dùng một lần, kim châm ống tiêm đều phải dùng lại, hiển nhiên găng tay cũng thế.
Lâm Uyển giúp bà cụ Vương đắp chăn mà nhà họ Vương mang tới, rồi lại kéo rèm phẫu thuật vào, để bà cụ ngủ một lúc.
Đám người lão bí thư đợi ở cửa, đội trưởng Chu thậm chí còn không thèm quan tâm ruộng lạc thế nào, mà vẫn luôn ở nơi này.
Thấy Lâm Uyển đi ra, bọn họ vẫn còn chưa lấy lại bình tĩnh: “Cháu gái, thế nào rồi?”
Lâm Uyển gật đầu: “Đã xong.”
Ngoại trừ công tác chuẩn bị và thu dọn ra, thì thời gian phẫu thuật chân chính còn chưa đến mười phút, đợi sau khi thành thạo, tốc độ vẫn sẽ nhanh hơn, đoán chừng bốn, năm phút là đủ.
Bởi vì bà cụ Vương vẫn chưa tỉnh nên bọn họ cũng không hỏi đến, mà tự mình tản ra đi làm việc.
Chu Tự Cường kiêu ngạo như thể chính anh ta làm phẫu thuật, đôi mắt sáng ngời: “Cha, con nói không sao rồi mà, Uyển Uyển giỏi lắm!”
Đội trưởng Chu liếc mắt nhìn anh ta, hừ một tiếng: “Mắt cha cũng không mù, lẽ nào còn không nhìn thấy sao? Cháu gái đã rất giỏi từ lâu rồi.” Phối thuốc phong thấp cho các xã viên, thuốc trị ngứa, châm cứu, còn có thể dẫn đại đội làm nhang muỗi, có việc nào không lợi hại?
Hai người các con tới khoe khoang với ông đây là có ý gì? Lẽ nào trước đây ông đây từng kỳ thị con bé sao? Không có!
Tối qua bà vợ còn oán giận ông ta, nói gì mà “đã sớm nói cho Cường Tử lấy Uyển Uyển làm vợ đi, mà ông cứ bới lông tìm vết không đồng ý cơ, tôi thấy con gái người ta lợi hại bao nhiêu.” Ông ta thật sự phải dạy dỗ bà ta một trận, suy nghĩ này rất nguy hiểm, không thể chấp nhận được! Năm đó ông ta không đồng ý cho Cường Tử và cháu gái cũng không phải vì tham phú phụ bần, mà là cháu gái luôn nhớ thương thằng ranh Lục Chính Kỳ kia. Còn nữa, bây giờ cháu gái lợi hại, cho dù không phải vợ của con trai ông ta thì vẫn là bác sĩ thôn, không phải là tạo phúc cho các xã viên hay sao? Cách nói vô liêm sỉ này tuyệt đối đừng để người ta nghe thấy, sẽ đắc tội với người, tình cảm giữa bác sĩ Lâm người ta và Tiểu Lục tốt lắm.
Thật sự là đàn bà tóc thì dài mà trải đời thì ít!
Ông ta chắp tay sau lưng: “Đi ra ruộng làm việc đi.”
Chu Tự Cường thấy ông ta quay đầu đi, mới cười ha ha, thế này cũng dọa sợ cánh đàn ông rồi, cầm kim đâm vào mắt, ai dám nghĩ chứ? Dọa chết bọn họ.
Mấy người Lâm Uyển ở trong sân nói chuyện, đợi bà cụ Vương tỉnh lại.
Cô hỏi Chu Tự Cường: “Anh Cường Tử, chuyện xem mắt của anh thế nào rồi?”
Chu Tự Cường: “Thì thế đó, còn thế nào được nữa?”
Lâm Uyển: “Không chấm được người thích hợp sao?”