Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 309 - Chương 326: Mộng Du 1

Unknown Chương 326: Mộng du 1

Lục Chính Đình lắc đầu, chột dạ rủ mắt xuống: “Không có.”

Nhưng anh nói không là không sao? Anh có chứng mộng du, cô sẽ không biết sao?

Đây là bệnh gì, có mang tới nguy hại cho cô hay không? Đáng sợ nhất là anh không thể khống chế được bản thân, lỡ như vì vậy mà đả thương cô thì biết phải làm sao? Anh đã không thể đứng bên cạnh cô, không thể nghe thấy tiếng của cô, nếu như còn không thể cho cô an toàn, có khả năng sẽ đe dọa cô bất cứ lúc nào… vậy anh rất tuyệt vọng.

Lâm Uyển nhìn gương mặt anh lập tức u ám, quả thực không thể nhịn được. Gương mặt đẹp trai như vậy chắc hẳn nên dán lên mỗi ngày liếm màn hình mới đúng, anh buồn cái gì mà buồn, cô cũng tự biên tự diễn thành anh tủi thân.

Mẹ Lâm nghe thấy tiếng cô cũng đi ra, liếc mắt ra hiệu với Lâm Uyển: “Con rể hỏi tối qua thằng bé…”

Lâm Uyển hiểu ra.

Đây là anh biết tối qua mình chạy ra ngoài dạo chơi đây mà, anh có nghi ngờ cô không? Cô không bại lộ đấy chứ.

Lục Chính Đình niêt ngón tay, nâng mắt nhìn Lâm Uyển: “Tối qua, anh… có làm em bị thương không?”

Lâm Uyển nhanh chóng lắc đầu: “Tối qua thế nào chứ, chẳng có gì cả, không phải là ngủ yên lành thôi sao?”

Lục Chính Đình hơi do dự, nắm bàn tay cô rồi thở dài: “Em đừng giấu anh nữa, anh biết hết rồi… vất vả cho em quá.” Trong đáy lòng anh dâng lên nỗi chua xót khó nói, vì sự lương thiện và bao dung của cô. Tối qua tại sao anh lại đá xẻng, nếu như đá lên người cô thì biết làm sao? Anh hoàn toàn không dám nghĩ đến.

Anh thậm chí còn không dám mạo hiểm tiếp tục ở bên cạnh cô nữa.

Anh rối rắm muốn chết, nhưng Lâm Uyển nghĩ là anh đã biết rồi, nhưng anh chắc hẳn không biết chuyện cô thôi miên, cho nên không sao cả. Cô chỉ cần tìm một cái cớ… đúng rồi, nói anh bị chứng mộng du.

Cô nở nụ cười, bộ dạng không hề gì, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: “Cái này có gì đâu, chỉ là mộng du mà thôi. Đây không phải bệnh, là do áp lực của anh quá lớn, trong lòng giấu quá nhiều chuyện, cứ thả lỏng là được mà. Yên tâm đi, em là bác sĩ, sẽ không lừa anh đâu.”

Cô vỗ lên vai anh: “Thả lỏng đi, đừng suy nghĩ lung tung.”

Cô ngẩng đầu nói với mẹ Lâm: “Mẹ, không sao đâu, mẹ không cần lo lắng đâu.”

Mẹ Lâm gật đầu, quay người trở về, bà nhìn ra được là con rể rất để tâm đến con gái, mà con gái cũng có thể dỗ được con rể, không thành vấn đề.

Lâm Uyển sợ Lục Chính Đình nghĩ ngợi lung tung, áp lực lớn, mới đẩy anh đi tới nơi yên tĩnh hóng gió và ngắm sông, quyết định làm một chị gái tri tâm nói chuyện với anh.

Cơn gió cuối thu mang theo cảm giác mát mẻ, cũng không lạnh, lá thu được thời tiết nhuộm lên một tầng xanh vàng giao nhau soi lên mặt nước, trời xanh mát mẻ khoan khoái mang theo vài phần tươi đẹp.

Lâm Uyển để anh dừng lại cạnh một tảng đá dưới bóng cây, còn cô thì ngồi lên tảng đá, hơi ngẩng đầu nhìn anh: “Có phải áp lực của anh rất lớn không? Chúng ta nói chuyện đi.” Cô lấy giấy bút ra viết hai chữ áp lực.

Lục Chính Đình không cần nhìn chữ cũng biết rõ ý của cô, anh kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười: “Không có.” Nhìn vẻ mặt của cô không tin, anh còn bổ sung: “Anh không cần làm việc, mỗi tháng được phát tiền, ăn uống không lo, thật sự không có áp lực.”

Lâm Uyển cười như không cười nhìn anh: “Thật sự không có sao? Vậy… Hồ Hướng Dương…” Cô nhướn mày, không nói nữa, tuy rằng sắc mặt của anh như thường, nhưng cơ thịt quanh vành mắt lại nhanh chóng nhúc nhích, cô nhìn ra được.

Lục Chính Đình mang vẻ mặt như thường, nhưng độ cong ở khóe môi lại hạ xuống.

Lục Chính Đình vỗ lên tay anh: “Em không thích cậu ta, anh yên tâm.”

Lục Chính Đình nhìn cô, trong lòng có hơi căng thẳng, nhưng lại khắc chế rất tốt.

Lâm Uyển lại nói: “Em cũng không thích người khác, anh yên tâm.”

Ánh mắt của Lục Chính Đình nhìn chăm chú vào cô, dường như đang đợi cô nói gì đó.

Lâm Uyển: “Hai chúng ta có giấy chứng nhận kết hôn, đúng chứ? Chỉ cần không ly hôn, sẽ không thể trật đường ray.”

Lục Chính Đình: Trật đường ray là gì? Chắc hẳn là chỉ cần không ly hôn, sẽ không thể thích người khác.

“Nếu như…” Lục Chính Đình hơi do dự, chậm rãi nói: “Em có người mình thích, em có thể nói bất cứ lúc nào.”

Lâm Uyển nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vẻ khiêu khích: “Nói gì?”

Lục Chính Đình rũ mắt: “Em biết mà.”

Lâm Uyển khẽ hừ một tiếng, ấn một gối xuống đất, nắm chân anh, lại giương mắt đối diện với ánh mắt của anh: “Ý của anh là, anh có người mình thích thì sẽ ly hôn với em sao?”

“Không đâu.”


Bình Luận (0)
Comment