Đợi cô làm xong đi tìm Lục Chính Đình, phát hiện ra anh đang ở văn phòng kế toán của đại đội viết thư, đã dán tem bưu điện lên. Anh sẽ định kỳ viết thư gửi cho người ta, Lâm Uyển nghĩ có khả năng là chiến hữu, hiển nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều.
Buổi trưa bọn họ về ăn cơm, sau bữa cơm, mẹ Lâm kêu cha Lâm giúp bà mài kim, bà muốn đan áo len cho con rể.
Lâm Uyển sáp tới: “Mẹ, mẹ thiên vị!”
Mẹ Lâm sẵng giọng: “Nói vớ vẩn, đây là len sợi mà bác cả Vương, bác cả Lưu và mấy thím khác của con cùng nhau xén lông cừu, kéo thành sợi, bọn họ cho mẹ ba cân để cảm ơn mẹ. Mẹ nghĩ may áo len cho con và con rể mỗi người một cái.”
Bà cụ Lưu và bà cụ Vương nuôi mấy con cừu, ngoại trừ giao nhiệm vụ cho đại đội ra, cũng có thể tự mình giữ lại một ít lông cừu.
Năm nay để cảm ơn Lâm Uyển, bọn họ bán cho mẹ Lâm hơn phân nửa lông cừu đã tự giữ lại với giá hợp lý. Mẹ Lâm không chịu chiếm hời, yêu cầu dùng giá chợ đen. Các bà cụ không chịu, nói nữa kêu tặng cho bà luôn. Vì thế mẹ Lâm dùng giá gấp hai lần rưỡi giá hợp lý để mua ba cân. Nếu như là ở chợ đen, ít nhất phải cũng phải gấp ba, bốn lần, mà còn chưa chắc đã mua được, dù sao tài nguyên cũng khan hiếm, không đủ bán.
Lâm Uyển vốn chỉ nói đùa, nhưng nghe nói còn có phần của mình, cô bảo: “Con không dùng đâu, mẹ tự đan cho mình mặc đi.”
Mẹ Lâm: “Lớn tuổi rồi thích mặc áo bông quần bông, những thứ như áo len này người trẻ tuổi các con mặc mới đẹp.”
Bà cụ nói đan cho con rể một cái áo cổ tim, như vậy có thể mặc ngoài áo sơ mi, trông đẹp trai lắm.
Hai đứa trẻ đi qua giúp cuộn len, thuận tiện kêu anh hai kể chuyện Bát Lộ quân đánh đuổi quỷ Nhật.
Lục Chính Đình ở đang ở bên cạnh đọc sách, Lâm Uyển thì lại đi kiểm tra thường nhật cho anh cả. Kiểm tra xong, cô bổ sung nội dung bệnh án cho anh ta.
Anh cả Lâm nhìn Tiểu Minh Quang đang chơi đến quên trời đất: “Sao Tiểu Minh Quang vẫn chưa nói chuyện?”
Tiểu Minh Quang rất thông minh, bây giờ cũng rất sáng sủa, nhưng tại sao cậu bé không nói chuyện?
Lâm Uyển cũng không lạ, trong cốt truyện nguyên tác, khi Tiểu Minh Quang được nhặt rất ngốc, nguyên chủ đối xử với cậu bé lúc tốt lúc xấu, mà khi còn nhỏ cậu bé vẫn luôn ngây ngốc, trừng to đôi mắt đen láy lại trống rỗng vô hồn của mình. Thường ngày cậu bé ngơ ngác, chỉ khi bà Lục và Lục Tâm Liên bắt nạt nguyên chủ, cậu bé mới biến thành một con dã thú nhỏ đánh nhau với bọn họ.
Sau này cậu bé bắt đầu nói chuyện thế nào ấy nhỉ?
Lâm Uyển nghĩ cẩn thận, cùng với tuổi tác lớn lên, cậu bé và Lục Minh Lương cùng ra cùng vào, cùng nhau cắt cỏ, cùng nhau đánh nhau với bà Lục, sau đó… quen Giang Ánh Nguyệt.
Sau này hai đứa trẻ hơi lớn một chút, có qua lại rất thân thiết với Giang Ánh Nguyệt, cùng học hát, học chữ với cô ta, sau đó đột nhiên một ngày nào đó cậu bé có thể mở miệng nói chuyện.
Cũng không có tình trạng đặc thù gì.
Lâm Uyển tiếp tục nghiên cứu tình tiết sau đó của nội dung cốt truyện, bất chợt bị một xô cẩu huyết giội đến cực kỳ hoảng sợ, suýt chút nữa tóc tai dựng thẳng hết lên.
Sau khi nguyên chủ chết, Lục Minh Quang hắc hóa, tiếp nhận y bát của mẹ nuôi, tiếp tục chèn ép nam nữ chính gốc. Mà khi đó Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt đã có sự nghiệp thành công, đang dẫn dắt toàn bộ nhân dân ở huyện xây dựng sản xuất lớn, cho nên Lục Minh Quang trực tiếp biến thành nhân vật phản diện.
Nhưng dù sao cũng là một kiểu văn ngược luyến cẩu huyết, tất cả đều triển khai xung quanh tình yêu của nam nữ chính, cho nên kịch bản của Lục Minh Quang cũng không phải là văn báo thủ đơn thuần, mà là hình thức ngược luyến cầu mà không được.
Cậu bé trong thời kỳ mắc chứng tự kỷ tuổi dậy thì mười mấy tuổi, yêu nữ chính gốc là Giang Ánh Nguyệt, đến cuối cùng cũng không biết bản thân là đang báo thù cho mẹ nuôi hay là giành Giang Ánh Nguyệt từ Lục Chính Kỳ nữa.
Đậu má!
Lâm Uyển đập “bạch” quyển sổ trong tay lên giường đất, dọa sợ những người trong phòng đều nhìn cô.
Lục Chính Đình nắm tay cô, cảm thấy bàn tay cô lạnh toát, quan tâm hỏi: “Không thoải mái sao?”
Lâm Uyển vội nở nụ cười: “Không sao.” Cô mau chóng an ủi mọi người: “Không phải chuyện của anh cả, anh cả rất khỏe, con chỉ đang nghĩ đến một vấn đề….”
Cô giả vờ cầm quyển sổ đi qua một bên, suy nghĩ cẩn thận về tuyến tình tiết của Lục Minh Quang. Lục Minh Quang trưởng thành thích Giang Ánh Nguyệt sao? Khẩu vị thế này cũng nặng quá rồi! Rõ ràng tuổi tác của hai người là mẹ con mà.