Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 315 - Chương 332: Vui Vẻ 1

Unknown Chương 332: Vui vẻ 1

Hồ Hướng Dương bóp phong thư đó, gần như là nhàu thành một cục, cậu ta không cho phép mình không bằng một người tàn tật, không tin mình sẽ thua Lục Chính Đình. Nhưng bây giờ anh đã đứng dậy, hai vợ chồng dựa vào nhau, anh ôm cô, động tác thân thiết lạ thường, lại không hề quan tâm ánh mắt của người khác một chút nào.

Cậu ta biết Lục Chính Đình đang thị uy với mình, vóc dáng của đối phương cao hơn mình, lớn lên lại anh tuấn, mấu chốt còn là chồng của Lâm Uyển. Cậu ta không rõ tại sao một cô gái mười tám tuổi như Lâm Uyển, lại thích một người đàn ông trưởng thành, trước đây còn là người tàn tật. Lẽ nào là vì tiền trợ cấp một tháng bảy, tám mươi đồng của anh sao? Sau này cậu ta có thể cho cô nhiều hơn!

Hồ Hướng Dương nổi giận đùng đùng, lồng ngực phập phồng dữ dội, lại không nói được một chữ nào.

Chu Triều Sinh nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Lâm Uyển và Lục Chính Đình, đi qua lấy phong thư đó: “Vậy cảm ơn Tiểu Hồ nhé.”

Hồ Hướng Dương nắm chặt phong thư, một góc của phong thư toàn là mồ hôi, cuối cùng cậu ta mới buông tay.

Lâm Uyển: “Làm phiền bác sĩ Chu giúp tôi để ở phòng y tế, trở về tôi sẽ xem sau.”

Chu Triều Sinh phất tay.

Lâm Uyển kéo Lục Chính Đình đi đẩy xe lăn, anh cũng không ngồi mà cùng đẩy đi với cô.

Hồ Hướng Dương đột nhiên gọi: “Bác sĩ Lâm, tôi có thể nói với cô vài câu không?”

Lâm Uyển quay đầu, đối với người chưa trưởng thành, cô vẫn bằng lòng thêm một phần thiện chí và rộng lượng: “Hồ Hướng Dương, con người tôi rất thẳng thắn, không thích chơi trò mập mờ, có chính là có, không có chính là không có.” Cô vỗ vào người Lục Chính Đình: “Đây chính là chồng tôi, tôi cũng không có dự định phản bội anh ấy. Cho nên, ngoại trừ chuyện này ra, những chuyện khác, cậu cứ việc nói.”

Mũi của Hồ Hướng Dương vừa xót vừa đau, cảm thấy nước mắt sắp không kiềm chế được nữa, cậu ta lớn tiếng đáp: “Tôi muốn học làm bác sĩ ở đại đội Ngũ Liễu, các người cũng đừng cố tình nhắm vào tôi, cố ý xa lánh tôi.”

Lâm Uyển: “Cậu yên tâm, chỉ cần cậu làm việc đứng đắn, không chạm vào giới hạn của tôi, thì tôi cũng không làm gì cậu hết.”

Phòng y tế ở đại đội Ngũ Liễu cũng không phải do cô mở, cô không quyết định được, mà cậu ta qua đó nhờ quan hệ, muốn ở lại hiển nhiên có thể ở lại.

Nhìn thấy Lâm Uyển và Lục Chính Đình rời đi, lúc này, Chu Triều Sinh mới nói với Hồ Hướng Dương: “Tôi nói vị đồng chí này, cậu… tuổi tác còn nhỏ, sao suy nghĩ lại không trong sáng như vậy? Nếu như là ở đại đội chúng tôi, sẽ bị coi thành lưu manh đùa giỡn, phải bắt lại đánh rồi đấy.”

Trong mắt anh ta, Hồ Hướng Dương càng là một đứa trẻ hơn, cho nên anh ta dùng giọng điệu châm biếm, cũng không nói quá tàn nhẫn.

Hồ Hướng Dương mang theo giọng nghẹn ngào: “Tôi đùa cái gì? Đây là xã hội mới, đả đảo chủ nghĩa phong kiến, đả đảo phong kiến ép hôn. Tôi theo đuổi tình yêu của mình thì đã sao? Có sai sao? Nếu tôi đã không chiếm lời của bác sĩ Lâm, cũng không bắt nạt cô ấy, tôi chỉ thật lòng thật dạ theo đuổi cô ấy, còn không đúng sao?”

Cậu ta phát ra tiếng gào các người không hiểu.

Chu Triều Sinh cạn lời để nói, anh ta gãi đầu: “Được, tôi nói với cậu biết, tình cảm giữa bác sĩ Lâm và Lục Chính Đình rất tốt, người ta không có ý với cậu, cậu cũng đừng trêu vào. Bằng không, chúng tôi thật sự sẽ đánh lưu manh đấy.”

Hồ Hướng Dương tức giận: “Tôi làm người nghiêm chỉnh, người đứng thẳng bóng không nghiêng.”

Nói xong, cậu ta chạy đi cùng với cơn giận dữ, từ khóe mắt, Chu Triều sinh nhận thấy là vừa chạy vừa lau nước mắt.

Một đứa trẻ thôi, còn dám nói hôn nhân tự do gì đó, đúng là gợi đòn!

Lâm Uyển và Lục Chính Đình đẩy xe lăn về đến nhà, được một lúc, cô kéo ống tay áo của anh, chỉ vào xe lăn, ý bảo anh: “Ngồi đi, đi mãi sẽ rất mệt.”

Dáng người của Lục Chính Đình thẳng tắp: “Không mệt.”

Lâm Uyển sợ anh đi đến ngày hôm sau sẽ đau chân, khuyên anh ngồi xuống, nhưng anh cứ nhất định phải đi về nhà.

Về đến cửa nhà, anh dừng chân.

Lâm Uyển quay đầu nhìn anh: “Sao thế, đau chân sao?”

Lục Chính Đình chỉ vào chỗ yên tĩnh phía đông: “Có muốn đi dạo không?”

Lâm Uyển rất hào phóng tặng cho anh một cái liếc trắng mắt miễn phí, kêu anh tự mình trải nghiệm, còn cô trực tiếp đẩy xe lăn về nhà.

Lục Chính Đình chỉ đành lặng lẽ vào nhà theo cô.

Ngoại trừ cha Lâm vẫn chưa về ra, thì cả nhà đều đang ở cửa nhà chính đợi bọn họ, người nào cũng rất vui mừng.

Trước đó Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang dắt tay nhau chạy về, vừa vào cửa đã la: “Bà ngoại, cậu ơi, cha cháu/ chú ba đi được rồi!”

“Bà ngoại, cậu ơi, cha cháu/ chú ba đi được rồi!”


Bình Luận (0)
Comment