Cuối cùng cô ta chuyển đến khoa ngũ quan, ở đây không bẩn không mệt, yêu cầu phương diện kỹ thuật cao hơn, có thể đi theo bác sĩ học tập.
Nghe nói bác sĩ Hoàng sắp dẫn người xuống nông thôn thăm quan một bác sĩ chân trần làm thuật Kim Châm Bát Ế, chủ nhiệm bèn bảo Hồ Lệ Na đi theo học tập, tranh thủ nắm bắt thuần thục, quay về là có thể chuyển lên làm bác sĩ.
Nhưng mà cô ta nhìn thấy dáng vẻ vô cùng thân thiết của bác sĩ Hoàng và Lâm Uyển, nghe dường như đã quen biết nhau lâu rồi, còn viết thư thảo luận kiến thức về trị bệnh. Cô ta lập tức trở nên cảnh giác, sợ bác sĩ Hoàng sẽ giới thiệu Lâm Uyển đến bệnh viện huyện, đến lúc đó, nếu như Lâm Uyển đến khoa mắt của bệnh viện huyện, thế thì cô ta hết cơ hội rồi.
Đây cũng là nguyên do cô ta không ngừng xoi mói, cứ muốn chứng minh Lâm Uyển hoàn toàn không đủ tư cách đến bệnh viện huyện.
Cô ta thấy Lục Chính Đình cầm một chiếc áo choàng vải thô cũ khoác lên cho Lâm Uyển, mà không thấy anh khử trùng! Cô ta lập tức hét lên như nắm được cái thóp vậy: “Này, các người làm sao vậy? Làm phẫu thuật mà không khử trùng? Không cần giữ vô khuẩn sao? Nếu như bệnh nhân bị truyền nhiễm thì phải làm sao?”
Lúc nãy cô ta còn nói nhỏ tiếng, lần này âm lượng đủ để người trong cả phòng đều nghe thấy, không chỉ là Mạnh Khánh Tường, bác sĩ Hoàng và những người khác cũng thay đổi sắc mặt rồi.
Thời đại này có bác sĩ, có máy móc, có phòng phẫu thuật đã không tồi rồi, còn muốn soi mói nhiều như thế, đúng là có bệnh.
Hơn nữa cho dù là bệnh viện lớn, ngoại trừ một số ca phẫu thuật cần phải cắt sọ, mở khoang và vết mổ lớn, về cơ bản họ không chạy theo việc khử trùng toàn diện, đều là đảm bảo khu vực xung quanh phẫu thuật sạch sẽ là được, dù sao thì điều kiện cũng có hạn.
Hơn nữa, khu vực màn phẫu thuật đã được khử trùng, áo choàng cũng gọn gàng sạch sẽ, không có vấn đề gì.
Dẫu sao thì khoa mắt cũng là phẫu thuật nhỏ, vết cắt chưa đến hai cm, yêu cầu sẽ không cao như thế.
Mặc dù Lâm Uyển mang thù, nhưng mà cô không thích so đo với nhân viên không có liên quan. Nếu như cô làm phẫu thuật mà cô ta đến giở trò xấu thì nhất định cô sẽ mang thù, nếu như chỉ là vài câu đồn đại không căn cứ, miệng của người khác thì mặc kệ họ nói, mình làm tốt chuyện của mình là được rồi.
Chu Triều Sinh thì lại không chịu nổi, anh ta nghiêm mặt nói: “Phẫu thuật sắp bắt đầu, người nào học tập thì ở lại, người nào không liên quan thì làm phiền ra ngoài, đừng quấy nhiễu bác sĩ làm phẫu thuật, còn tăng thêm vi khuẩn.”
Mặt Hồ Lệ Na biến sắc: “Anh nói cái gì đấy, chúng tôi đến thị sát đó, học tập cái gì? Thị sát không phải là xem các người có đạt tiêu chuẩn hay không sao?”
Chu Triều Sinh: “Chúng tôi không đạt tiêu chuẩn, cô cải thiện cho? Được đấy, thuốc gây mê, dung dịch khử trùng chúng tôi đều không có đủ, thiết bị phẫu thuật cũng không đủ, xin cô phê cho thì sao?”
Nói chúng tôi không đạt tiêu chuẩn, thế phẫu thuật trước kia của chúng tôi, cô làm cho?
Lâm Uyển đeo khẩu trang vào, liếc nhìn Chu Triều Sinh một cái, bảo anh ta đừng cãi nhau với người cay nghiệt.
Chu Triều Sinh lập tức im miệng lại.
Lục Chính Đình đã chuẩn bị xong, Lâm Uyển đích thân tiêm thuốc gây mê.
Một bác sĩ gây mê cần phải có nhiều kinh nghiệm để thực hiện một mình, nhưng Lâm Uyển có hệ thống các bài tập mô phỏng, tương đương với các hoạt động lâm sàng, và đương nhiên không có vấn đề gì.
Hồ Lệ Na không phục, lại muốn soi mói, nhưng bị Hoàng Trung Ba lườm một cái.
Cô ta chỉ có thể im miệng lại, tức hồng hộc trừng mắt nhìn Lâm Uyển, rồi lại nhìn sang Lục Chính Đình, trong lòng càng cảm thấy không phục. Nếu như người đàn ông này không phải người điếc, thì sợ sẽ không cưới người phụ nữ dưới nông thôn như cô!
Lúc Lâm Uyển tiêm thuốc gây mê còn nói cười vài câu với bệnh nhân, để ông ta không phải căng thẳng, nhiều bác sĩ ở đây như vậy, phải hết sức cẩn thận, không thể để xảy ra sai sót nhầm lẫn nào.
“Bác sĩ Lâm, tôi tin cô, cô cứ làm đi.” Chân của bệnh nhân đó được bọc bằng tấm vải mà Lục Chính Đình đưa cho, che phần chân khó coi lại, tinh thần liền thoải mái vô cùng.
Mạnh Khánh Tường nói: “Bệnh viện lớn có thuốc gây mê bề mặt dạng lỏng, cái đó tiện lợi hơn, chúng tôi có thể xin.”
Lâm Uyển cũng muốn xin một số loại thuốc gây mê nhỏ mắt và thuốc gây mê họng miệng, nhưng phòng y tế của đại đội không có tư cách đó, chỉ có thể dựa vào bệnh viện huyện. Cô cười nói: “Nếu như bệnh viện huyện xin nhiều thì phòng y tế chúng tôi cũng cùng xin một ít.”