Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 339 - Chương 356: Xúi Giục 6

Unknown Chương 356: Xúi giục 6

Chẳng qua nếu như lúc này cô ta hỏi Lâm Uyển có thuốc sinh con trai không, không biết Lâm Uyển có mắng cô ta không nhỉ?

Lâm Uyển nhìn cô ta không giống như đang nói dối: “Được rồi, em còn có việc, không tiếp đãi chị nữa.”

Lục Thục Nhàn: Chị đây còn không bằng người ngoài à.

Cô ta vẫy tay chào Lục Chính Đình, chúc mừng anh đã đứng lên được, lại cảm thấy em trai không nghe thấy, chính mình nói gì cũng vô ích.

Lục Chính Đình chào cô ta một tiếng chị hai, sau đó nói chuyện lông cừu với Lâm Uyển. Thôn Tống Tử Tỉnh ở phía sau có nuôi cừu, bọn họ có lông cừu, ngoại trừ nộp lên cho nhà nước, số còn lại cũng có thể bán. Anh nghĩ mua nhiều một chút, đến lúc đó ngoài đan áo len thì còn có thể làm cho Lâm Uyển một cái chăn, cho dù là làm đệm hay để đắp thì đều ấm, tránh ngày đông cô lạnh chân.

Lục Thục Nhàn ở một bên nghe bọn họ bàn chuyện lông cừu, trong lòng lén nói thầm: Mẹ ơi, hai người thật đúng là xa xỉ, tôi đến công xã họp gặp nhiều người như thế, cũng chỉ thấy cán bộ từ huyện xuống mới mặc áo lông, nông dân chẳng ai mặc.

Cô ta nhìn qua hai người bọn họ, vốn dĩ em ba là người có tính tình lạnh lùng, không thích để ý đến người khác, nguyên một năm không nói được mấy câu, cứ như người câm vậy. Bây giờ ở cùng Lâm Uyển, cười cười nói nói, rõ ràng không nghe thấy mà lại nói chuyện rất trôi chảy.

Nói xong chuyện lông cừu, Lục Chính Đình lại nói sang chuyện đài cát sét.

“Anh dựa vào mối quan hệ, nhờ người ta giúp đỡ, tổng cộng mua được hai cái, bọn nhỏ một cái, đưa cho cha mẹ một cái. Tầm khoảng 120 tệ, mấy nữa Thẩm Phi mang tới, em đưa tiền cho anh ấy là được.”

Lúc này những gia đình xã viên bình thường, lập tức lấy ra được 10 tệ đã là không đơn giản. 120 tệ này chính là một khoản tiền lớn.

Bản thân Lục Chính Đình rất ít khi tiêu tiền, nhưng không cảm thấy bỏ ra nhiều tiền như thế để mua đài cát sét có gì là không đúng. Vợ thích thì mua thôi.

Lâm Uyển lại càng không cảm thấy đó là chuyện lớn gì, cho dù 120 tệ là một khoản tiền lớn, nhưng người trong nhà đều thích, hơn nữa còn có thể sử dụng thật lâu, cô cảm thấy rất có lời.

Chỉ cần có tiền, mua càng sớm càng tốt.

Cô vui vẻ đáp: “Có thể mua được hai cái ư? Anh thật đúng là có cách.” Cô lắc tay Lục Chính Đình.

Tròng mắt của Lục Thục Nhàn suýt thì rơi xuống đất, hai cái! Thời buổi này đài cát sét quý giá biết bao, mấy cái có kết cấu đơn giản thì cũng đã 30 40, tinh tế phức tạp hơn thì 50 60, thậm chí là hơn 100 tệ.

Anh một lúc mua hai cái, 120 tệ, sao lại xa xỉ như thế!

Đợi đã, anh nói mua cho cha mẹ? Ôi mẹ ơi, mặt trời mọc đằng tây rồi kìa.

Cô ta kinh ngạc đến nỗi đầu óc quay cuồng, kích động nói với Lâm Uyển: “Em dâu, không nghĩ đến em lại rộng lượng như thế, trước đây chị đã hiểu nhầm em rồi!”

Lâm Uyển vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta thì biết Lục Thục Nhàn hiểu lầm, cô vừa định nói là cha mẹ tôi, không phải cha mẹ chị, Lục Thục Nhàn đã vội vã chạy đi đến nhà mẹ đẻ, nói tin tức tốt này cho bà cụ… Lâm Uyển tha thứ cho bọn họ, mua đài cát sét còn mua cho cha mẹ một cái.

Cô ta phấn khích chạy đến nhà bà Lục, lúc này mọi người đang phơi khoai lang, trong nhà chỉ có bà Lục và Lục Bão Nhi.

Bà Lục đang dạy Lục Bão Nhi phải đối phó với mẹ như thế nào, nhân tiện chọc cho Lâm Uyển ngột ngạt: “Cháu không đánh được lớn nhưng đánh được nhỏ mà? Đánh mạnh cho bà, không đánh chết là được, bà nội chịu trách nhiệm cho cháu.”

Lục Thục Nhàn nghe thấy thế thì không kìm được mà cau mày: “Mẹ, hai người nói gì thế.”

Bà Lục thấy cô ta quay về thì hừ một tiếng: “Còn biết đường về cơ à.”

Lục Thục Nhàn ôm lấy bụng: “Chẳng phải vì con có bầu rồi hay sao, thân thể mệt mỏi, mấy hôm trước còn không đi nổi.”

Bà Lục chỉ hừ một tiếng. Bà ta còn lâu mới quan tâm con gái mang thai có mệt hay không, có ổn hay không, bà ta chỉ quan tâm Lục Thục Nhàn không về tặng đồ cho bà ta, không về giúp đỡ bà ta.

Lục Thục Nhàn sợ mẹ mắng mình bèn nói chuyện em ba mua đài cát sét cho bà ta.

Bà Lục nhìn cô ta như nhìn sinh vật lạ: “Con nói linh tinh gì thế? Nó mà mua đài cát sét cho mẹ ư? Nó còn đang mỏi mắt chờ mong để mua quan tài cho mẹ ấy.”

“Mẹ à, mẹ nói kiểu gì thế, em ba vẫn luôn quan tâm mẹ, thằng bé biết mẹ ở nhà buồn chán nên mua đài cát sét cho mẹ nghe đấy.”


Bình Luận (0)
Comment