Lý Kim Linh mím môi. Nếu như hôm nay không phải có cán bộ đại đội đến, buổi trưa cô ta sẽ đến khám bệnh chắc.
Người đến là Lục Chính Cao, trước đây lúc anh ta đi làm mương bị chấn thương hông và chân. Lúc đó phải nghỉ ngơi mất một tháng mới thấy tốt. Ai mà biết được vụ mùa thu lần này cường độ cao quá nên lại đau rất dữ dội.
Lâm Uyển giúp anh ta châm cứu, xoa bóp, kiểm tra thì xương thắt lưng không có vấn đề gì, mà là do cơ chậu chưa hồi phục hoàn toàn dẫn đến bị thương theo quán tính. Còn chân của anh ta thì không phải bệnh xương khớp như người bình khác, mà cũng do lúc vận động sử dụng sức không thích hợp dẫn đến bị thương.
Cô nói: “Tình trạng của anh châm cứu không có tác dụng, thuốc phong thấp không có tác dụng với anh, anh phải tiến hành phục hồi chức năng.”
Lục Chính Cao buồn bực hỏi: “Bác sĩ Lâm, phục hồi chức năng là gì?”
Ở nông thôn căn bản không có khái niệm phục hồi chức năng, làm việc dẫn đến cơ thể bị thương cũng là chuyện thường gặp. Thường nói thương gân động cốt dưỡng 100 ngày chính là như thế. Nhưng rất nhiều người phát hiện ra dù có khỏi rồi thì cái nơi gãy xương sẽ đau âm ỉ, hơn nữa sức khỏe cũng không được như trước nữa. Không chỉ như thế, những người từng bị trật khớp, lao động quá sức, thương tổn gân cốt cũng không thể hoàn toàn chuyển tốt, sau này sẽ tái phát.
Cả một vụ mùa thu thường hay có xã viên tới trạm y tế lấy cao dán, châm cứu vân vân, đều là vì lúc dừng quá nhiều sức lực mà tái phát chỗ bị thương nặng từ trước.
Lâm Uyển từng nghĩ muốn giúp bọn họ trị liệu triệt để, nhưng mà không còn cách nào cả, bọn họ còn phải làm lụng, cần phải lặp đi lặp lại những động tác thường ngày, mấy chỗ thương tổn trước kia không dễ để hồi phục.
Cho dù mùa đông không cần tốn quá nhiều sức lực, nhưng cứ nghỉ ngơi như vậy chẳng những không giúp ích được gì cho vùng thương tổn mà còn làm một số triệu chứng trầm trọng thêm.
Đấy là do chưa trải qua quá trình điều trị thích hợp.
Bọn họ cần có các biện pháp phục hồi chức năng một cách chính xác và khoa học, châm cứu, mát xa, thuốc dán, sau đó kết hợp với một vài động tác đơn giản có hiệu quả.
Lâm Uyển: “Phục hồi chức năng là để anh phục hồi lại sức khỏe của mình, hôm nay cứ thế đã, sau này tôi sẽ nghĩ cách.”
Cô dán cao cho Lục Chính Cao, bảo anh ta về trước.
Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang chạy tới, Tiểu Minh Quang: “Mẹ, ăn cơm thôi.”
Từ khi có thể nói được, lúc gọi mẹ thằng bé gọi vô cùng lớn.
Lâm Uyển cười: “Được rồi, mẹ tới đây.”
Cô nói với Lý Kim Linh và Vương Phương Phương: “Làm theo quá trình mà tôi đã chỉ dẫn, viết rõ ràng tình trạng bệnh, không sợ vụn vặt, chỉ cần ghi những điều như thực tế là được. Có thể bốc thuốc theo phương thuốc.”
Lâm Uyển dựa theo những loại bệnh thường gặp mà phối vài loại thuốc, có thuốc uống, có thuốc rửa bên ngoài. Chỉ cần cơ thể không có tình trạng đặc thù thì có thể kê thuốc theo phương thuốc đã định, Nếu có tình hình đặc thù thì cô sẽ bắt mạch và thêm một vài loại thảo dược khác.
Lúc hai người phụ nữ kia đến, cô đã nhìn qua sắc mặt, tưa lưỡi… thì không có vấn đề gì quá đặc biệt, hơn nữa trước đây họ đã tới rồi, trong lòng cô đã tính, thuốc ngày thường đủ để dùng.
Cô vừa đi, Lý Kim Linh bỏ luôn, khóe miệng cong lên không vừa ý.
Còn Vương Phương Phương thì vô cùng hào hứng, đây là lần đầu tiên cô ta được tự mình khám bệnh. Tình trạng bệnh quá thường gặp, trong chốc lát cô ta tìm ra phương thuốc mà Lâm Uyển đã phối sẵn, hưng phấn nói: “Đúng là cái này rồi.”
Cô ta bốc thuốc, lại dặn dò những chuyện cần chú ý rồi bảo hai người phụ nữ kia về.
Lý Kim Linh thấy cô ta còn muốn khử độc sạch sẽ mấy cái dụng cụ thì kéo cô ta đi luôn. Khi bọn họ về đến nhà thì nhà chị dâu hai Lục đã ăn cơm xong rồi, Giang Ánh Nguyệt để phần bọn họ trong nồi, vẫn còn nóng.
Lý Kim Linh ước ao: “Ánh Nguyệt, may mà cậu không làm bác sĩ với bọn mình, bác sĩ Lâm kia chắc chắn là cố ý làm khó bọn mình.”
Giang Ánh Nguyệt kinh ngạc nói: “Không phải chứ, chẳng phải các cậu học rất ổn sao?” Vương Phương Phương buổi tối còn hào hứng nói với cô ta rằng mình đã học được gì, có thể khám được gì, tự tin trăm phần đó.
Lý Kim Linh bĩu môi: “Có tốt đẹp gì, mệt chết đi được. Ôi, bao giờ mới được về đây, bảo là đưa chúng ta xuống nông thôn để chi viện kiến thiết, còn chi viện đến bao giờ thì không nói rõ. Ban đầu thì nói cuối năm có thể về, còn nói năm thứ hai có thể về nữa.”