Lâm Uyển đánh răng rửa mặt xong thì Lục Chính Đình cũng trộn rau cải bó xôi xong rồi. Cải bó xôi xanh mướt, mì sợi trong suốt long lanh, tương vừng mướt dầu. Lâm Uyển không kìm được mà cảm thán: “Nếu mà đàn ông học được cách nấu ăn thì phụ nữ hết việc làm rồi.”
Hơn nữa Lục Chính Đình chẳng những đẹp trai, thẩm mỹ cũng ổn, mà nấu ăn còn nghiên cứu về sắc hương vị, ngon hay không thì chưa cần nói, nhưng chắc chắn là đẹp.
Vậy nên, 999 nói anh cũng là một “sắc cẩu”.
Lục Minh Lương và Tiểu Minh Quang nhảy xuống dưới đất mau chóng đi súc miệng. Lục Minh Lương quá sốt ruột nên uống luôn một ngụm nước lã, thằng bé cũng chẳng để ý.
“Thím ba, sao mà phụ nữ hết chuyện được, phụ nữ thì ăn chứ sao!” Lục Minh Lương nói xong thì hai anh em cười khoái chí.
Tiểu Minh Quang vỗ tay: “Em cũng muốn học nấu ăn, em mà nấu ăn chắc chắn sẽ ngon hơn chị Quải Nhi nấu nhiều.”
Lâm Uyển tràn đầy mong đợi nhìn hai đứa: “Nếu như hai đứa học nấu ăn, vậy thì mẹ có lộc ăn rồi. Sau nay hai đứa phụ trách nấu ăn, mẹ phụ trách kiếm tiền mua rau mua thịt, có được không nào?”
Bác sĩ Kim đứng ngoài sân nghe vậy thì cũng đi vào, cười nói: “Còn chú nữa, chú cũng phụ trách ăn.”
Lục Chính Đình nhìn anh ta một cái: “Hôm nay xay mười cân lúa mạch, hai mươi cần bột ngô.”
Bác sĩ Kim: “…Mình là một con lừa, mình chưa từng tức giận…”
Đây là câu nói mà Lâm Uyển dạy mấy đứa trẻ hát, anh ta hạ bút thành văn sửa lại một chút, hai anh em kéo anh ta vừa hát vừa nhảy.
Bác sĩ Kim: “Ăn sáng xong, hai đứa theo giúp chú đi xay bột nhé.”
Lục Minh Lương: “Nhưng bọn cháu phải đi học mà.”
Bác sĩ Kim: “Lớp mầm non thì có gì đâu, có ai làm học sinh mà chưa từng trốn học chứ.”
Tiểu Minh Quang: “Nhưng chúng cháu không phải lừa.”
Bác sĩ Kim: Tan nát cõi lòng.
Nói cười thì nói cười nhưng mà cơm Lục Chính Đình nấu rất hợp khẩu vị của bác sĩ Kim, cháo kê vừa thơm vừa dẻo. Lần nào anh ta cũng gắp táo đỏ ra đưa cho mấy đứa trẻ ăn.
Trước đây anh ta còn nghĩ muốn đưa cho Lâm Uyển, nhưng lại bị Lục Chính Đình cản lại, tỏ ý đã ở trong bát rồi thì ăn hết đi.
Nhưng sau này bác sĩ Kim phát hiện anh lại gắp táo đỏ trong bát mình đưa cho Lâm Uyển ăn, ha ha, hiểu rồi.
Lâm Uyển thấy bác sĩ Kim nở nụ cười giống như có thâm ý khác: “Bác sĩ Kim, táo đỏ hôm nay có gì đặc biệt à? Sao anh cứ nhìn chúng nó chằm chằm rồi cười thế?”
Bác sĩ Kim nhìn Lục Chính Đình một cái rồi cười nói: “Táo đỏ hôm nay không có gì đặc biệt, mấu chốt là muốn đưa cho người ta.”
Lâm Uyển: Xin lỗi tôi lạc hậu rồi, thế mà không hiểu anh đang nói gì hết.
Lục Chính Đình đưa táo đỏ trong bát mình cho Lâm Uyển: “Táo đỏ hôm nay rất ngọt, em ăn nhiều một chút.”
Lâm Uyển ăn một quả, rồi cười còn ngọt hơn cả táo, khiến Lục Chính Đình híp cả mắt lại.
Buổi sáng Lâm Uyển đang làm việc thì thông tấn viên của công xã chạy tới thông báo: “Bác sĩ Kim, bác sĩ Lâm, văn thư Lục, công xã báo mọi người ngày kia đi họp.”
Lâm Uyển: “Tiểu Đổng, có chuyện gì mà cần cả 3 chúng tôi đi.”
Tiểu Đổng cười đáp: “Chuyện tốt.” Anh ta vội đến đại đội khác đưa thư, vội vàng đạp xe đạp đi mất.
Bác sĩ Kim đi xay bột về nghe thấy thế thì quả quyết từ chối.
Đến lúc Lục Chính Đình về Lâm Uyển cũng nói với anh một tiếng.
Lục Chính Đình: “Anh cũng phải đi sao?”
Lâm Uyển: “Đúng thế, ban y tế huyện dùng bản thảo của anh, đương nhiên phải mời anh rồi.”
Tất cả báo cáo và đơn xin của Lâm Uyển đều nhờ Lục Chính Đình thảo ra, chẳng những nghiêm túc cẩn thận mà lời văn nổi bật, rất có tiếng ở ban y tế huyện. Thêm nữa anh viết những bài tuyên truyền vệ sinh vừa hợp với tuyên truyền chính trị, vừa được Ủy ban cách mạng sử dụng. Nghe nói là còn đăng lên báo tỉnh nhưng lại không cho một đồng nhuận bút nào!
Lục Chính Đình cười rộ lên, từ trước đến nay mấy bài báo anh viết luôn hết mình khen vợ. Bọn họ dùng bài văn của anh, anh chẳng có ý kiến gì, giúp anh khen vợ, đâu vấn đề gì.
Lý Kim Linh nghe thấy bọn họ phải đi công xã họp, huých Vương Phương Phương: “Tại sao không đưa chúng ta đi?’
Vương Phương Phương: “Đi họp, có gì vui mà đi?”
Lý Kim Linh: “Đương nhiên là có lợi, nếu như có thể đến viện y tế công xã thì tốt hơn đại đội nhiều.”
Vương Phương Phương: “Đúng là thế, nhưng đây chỉ là đi họp, cũng đâu đến đó.”
“Đến đi cậu còn không đi thì làm gì có cơ hội? Cô ta thường hay đề phòng chúng ta, chắc chắn là sợ chúng ta vượt mặt cô ta.” Bọn họ là thanh niên tri thức, đều là học sinh cấp 2 cấp 3 cả, mà Lâm Uyển thì còn chưa học hết cấp 1, Lý Kim Linh cảm thấy chắc chắn là cô kiêng dè bọn họ.