Người đàn ông sờ nửa ngày cũng không tìm được tờ giấy, bảo thanh niên nhanh chóng đi lấy bút vở đến đây, Lâm Uyển thấy thế thì lấy ra một cây bút từ trong túi cho anh ta.
Người đàn ông tiếp nhận, viết xoẹt xoẹt một hàng chữ cho Lục Chính Đình xem.
Lục Chính Đình nhìn tên, tỏ vẻ suy nghĩ. Người đàn ông này tên Tằng Khải, là một quân nhân giải ngũ, cánh tay phải bị mất đi là do không khống chế được máy móc. Năm ấy chuyển ngành bọn họ từng chạm mặt ở ủy ban cách mạng huyện, nhưng khi đó chân mình không tốt, lại không nghe thấy, cũng chẳng có hứng thú với cái gì.
Tằng Khải bởi vì cánh tay tàn tật, mà Lục Chính Đình hai chân tàn tật, vả lại Lục Chính Đình lớn lên cực kỳ đẹp, khí thế lại lạnh lùng, khiến người ta nhớ sâu sắc, cho nên chủ động chào hỏi với Lục Chính Đình, hỏi một chút người này giải ngũ đại đội sau đó làm công việc gì.
Tuy rằng Lục Chính Đình không muốn nói chuyện với anh ta, nhưng cũng nhớ kỹ tên của anh ta.
“Người anh em Lục, chân của cậu… Khỏe rồi?” Tằng Khải kinh ngạc nhìn chân anh ta.
Lục Chính Đình gật đầu: “Không phải khỏe hoàn toàn, đang hồi phục.”
Tằng Khải: “Hồi phục?”
Lục Chính Đình nhìn về phía Lâm Uyển giới thiệu cho Tằng Khải: “Đây là vợ của tôi Lâm Uyển, bác sĩ của đại đội Ngũ Liễu.”
Tằng Khải lập tức chào hỏi với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, là cô chữa khỏi hả?”
Lâm Uyển lắc đầu: “Là chân anh ấy tự khôi phục, tôi hỗ trợ châm cứu xoa bóp mà thôi.”
Trong mắt Tằng Khải toát ra một cảm xúc hâm mộ, lập tức nhìn cánh tay trống rỗng của mình, bỗng chốc lại cảm thấy uể oải.
Lục Chính Đình nhìn về phía Lâm Uyển, ánh mắt hỏi dò cô.
Lâm Uyển lập tức hiểu được ý tứ của anh, anh đang hỏi có thể giới thiệu Tằng Khải cho Vương Duy Hiên hay không, để Tằng Khải cũng đi làm cánh tay. Làm đương nhiên có thể, nhưng tuyệt đối không có hiệu quả như của Lục Chính Đình, nhiều lắm chỉ là làm một cái cánh tay mượn của người khác. Đương nhiên ở trong hằng ngày vẫn rất hữu dụng, về phần bản vẽ, cô có thể hỗ trợ thiết kế.
Tằng Khải nói với thanh niên đang ngây ngốc ở bên cạnh: “Thung Tử, không phải còn có một ít xương ninh nước à, lấy ra đi.”
Thanh niên nhanh chóng mang chậu lại cùng một chỗ, bảo tự anh ta chọn.
Tằng Khải cười nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, muốn thế nào cứ tùy tiện chọn.”
Lâm Uyển đương nhiên sẽ không chiếm quá nhiều béo bở, cô chọn một miếng gan heo to, gan heo chứa nguyên tố vi lượng phong phú, vừa khéo bồi bổ thân thể cho mọi người.
Tằng Khải thấy bọn họ có phiếu thịt ba cân, ngoại trừ thứ Lâm Uyển chọn, lại để cho cô hai cái xương ống, ước chừng cỡ một rổ nhỏ.
“Ở một công xã, đây là lần gặp mặt đầu tiên, cũng là duyên phận.” Tằng Khải lại kéo ra một giỏ rau cao xếp đầy một rổ khoai tây đưa cho Lục Chính Đình: “Công xã tự trồng đấy.”
Lâm Uyển trả tiền, anh ta chỉ lấy tiền thịt, không chịu lấy tiền khoai tây và xương.
Lâm Uyển đành nhận nhân tình: “Anh Tằng, hai ngày nay nếu anh có rảnh đến phòng y tế chúng em, em khám giúp anh. Đến lúc đó giúp anh thiết kế một cái cánh tay giả, mang vào vẫn có trợ giúp đối với sinh hoạt.”
Một tay làm việc rất không tiện, nếu có tay chân giả hỗ trợ, sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Tằng Khải cảm thấy rất hứng thú, tỏ vẻ hai ngày này sẽ đi.
Thung Tử nhìn Lâm Uyển: “Cô, cô là bác sĩ Lâm.”
Lâm Uyển cười nói: “Đúng vậy, tôi không giống bác sĩ hả?”
“Giống, rất giống!” Thung Tử ha hả cười rộ lên, không ít người đều từng đến đại đội Ngũ Liệu khám bệnh, cũng có không ít người từng lấy thuốc trừ phong thấp, thuốc trị ngứa ở đại đội Ngũ Liễu. Thung Tử đã nhờ người mua cho mẹ anh ta, lại mua thuốc trị bệnh mề đay cho chị anh ta, lúc này có hơi xấu hổ, mình vừa rồi quá keo kiệt lại không chịu bán nhiều thịt một chút cho bác sĩ Lâm. Thật sự là khốn kiếp, thịt cũng không phải của mình, bán thay nhà nước thôi, bán cho ai mà không phải bán?
Bây giờ anh ta khó mà nói gì, chỉ cười ngây ngô hì hì.
Lâm Uyển xấu hổ mà lại cười không mất lễ phép, chào tạm biệt với Tằng Khải, nhanh chóng lôi kéo Lục Chính Đình rời đi, người bán thịt đó nhìn có hơi ngốc.
Nhìn thấy Lâm Uyển lôi kéo Lục Chính Đình gấp gáp rời đi, Thung Tử còn si ngốc nhìn theo, nói với Tằng Khải: “Sư phụ, cần phải qua đó, bác sĩ Lâm này chính là một Bồ Tát sống, tôi phải dập đầu với cô ấy.”
Tằng Khải liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Mau câm miệng của cậu lại, đừng nói hưu nói vượn đắc tội với người ta.”