Bác sĩ Kim à một tiếng: “Nghe mê mẩn thôi, không tệ, bộ phim hay.”
Chờ Lục Chính Đình băm xong, Lâm Uyển bắt đầu nêm nhân. Trong nhà có hoa tiêu dại, còn có hồ tiêu thuốc bắc mà cô mua, nắm mấy cái nghiền nát trộn vào, đã có thể trừ đi mùi tanh của thịt lại thêm phần thơm.
Bác sĩ Kim đột nhiên nói: “Bỏ chút rau hẹ rất ngon.”
Trước đó khi địa phương vào trời lạnh đã cắt hết rau hẹ cuối cùng, sau đó tưới nước cho cây cỏ chống rét qua đông, phải đợi lập xuân lại cắt rau hẹ mới.
Lục Minh Lương cười nói: “Bác sĩ Kim mùa đông nào có rau hẹ.”
Bác sĩ Kim: “Chỗ chúng ta không có nhưng phía nam có, ngoại trừ rau hẹ, những rau xanh đó rất ngon, rất ngọt, dinh dưỡng lại mỹ vị.” Vẻ mặt anh ta như đang còn dư vị.
Tiểu Minh Quang hỏi anh ta: “Bác sĩ Kim, chú từng ăn rồi sao?”
Bác sĩ Kim gật đầu: “Từng ăn rồi. Năm đó…”
Hai đứa bé đều ngửa đầu nhìn anh ta, đầy cõi lòng chờ mong muốn nghe một trải nghiệm phong phú, kết quả bác sĩ Kim lại ho khan một tiếng: “Không có gì, không có gì, đến cùng nhau làm sủi cảo nào.”
Lục Chính Đình phụ trách cán vỏ bánh.
Bác sĩ Kim nhìn thấy anh cán vỏ bánh, biểu tình khoa trương: “Vỏ sủi cảo này của Chính Đình cán rất kinh diễm! Quả thực đẹp đẽ giống như con người của anh vậy!”
Lục Chính Đình cán vỏ bánh, tốc độ lại nhanh, cán ra vừa tròn vừa xinh đẹp, giống như lấy compa vẽ ra vậy.
Hai cậu bé cũng oa oa không ngừng, sau đó cười ha ha.
Lục Chính Đình không nghe thấy bọn họ nói gì, lại lập tức hiểu ngay ý của bọn họ, anh thản nhiên cười, trong lòng ấm áp.
Bác sĩ Kim hỗ trợ nhóm lửa, Lục Chính Đình phụ trách nấu sủi cảo.
Chờ sủi cảo nấu xong, Lâm Uyển đổ lên một miếng lọc sạch sẽ vào một cái chậu nhỏ, lại lấy gan heo đã luộc xong lúc trước cắt làm hai, dùng bát tráng men xếp một miếng, đưa qua cho chị dâu cả chị dâu hai bọn họ.
Chị dâu hai bị bệnh, ăn gan heo cũng có thể bổ sung dinh dưỡng.
Lâm Uyển bưng sủi cảo, hai cậu bé chủ động bưng gan heo dẫn đầu đi ra ngoài.
Bên ngoài mặt trời xuống núi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tối đi, hai cậu bé ở phía trước thường xuyên nhảy chân nhỏ, Lâm Uyển không nhanh không chậm theo sát phía sau.
Khi quẹo vào mấy thanh niên trí thức nghênh diện lại đây, chào hỏi với Lâm Uyển.
Lâm Uyển gật đầu muốn đi qua, ai ngờ mấy thanh niên trí thức đó lại gọi cô lại.
“Bác sĩ Lâm, gần đây trái tim tôi luôn yếu ớt, có đôi khi thịch một cái, đây là chuyện gì vậy?” Thanh niên trí thức đó che ngực.
Lâm Uyển thuận miệng nói: “Có thể là tim đập quá sức, anh đến phòng y tế để bác sĩ Kim khám cho anh.”
Thanh niên trí thức đó lại tỏ vẻ khó chịu, tiếp tục quấn quít cho cô xem.
Lâm Uyển lập tức nhíu mày, cô nói: “Tôi không có công cụ không có cách nào khám cho anh, anh đến phòng y tế đi.”
“Ai nha.” Thanh niên trí thức đó khiếp sợ kêu lên, che ngực lại trượt chân ngã xuống đất, hai thanh niên trí thức khác nhanh chóng giúp đỡ anh ta, lo lắng kêu anh ta, còn bảo Lâm Uyển nhanh chóng nhìn xem.
“Bác sĩ Lâm, cô xem thử cho Nghị Hàn có phải bệnh tim phát tác không?”
Lâm Uyển lại lạnh mặt: “Các anh vậy là muốn làm gì? Giả vờ nữa tôi kêu dân binh tới đó!” Tưởng cô không phát hiện ba người lén lút chớp mắt sao? Đây là có âm mưu gì?
“Bác sĩ Lâm, đừng, tôi thật sự không thoải mái mà.” Thiệu Nghị Hàn “Miễn cưỡng” đứng lên, bảo người ta dìu anh ta rời đi.
Lúc này Lâm Uyển nghe thấy tiếng Lục Minh Lương mắng chửi người: “Tên trộm!”
Lâm Uyển lập tức giương giọng hỏi: “Minh Lương, Minh Quang?”
Hai đứa bé lập tức đáp lại: “Mẹ / thím ba, không có việc gì đâu, có người muốn trộm gan heo của chúng ta.”
Lâm Uyển nhanh chóng đuổi theo, hỏi thử sao lại thế này.
Dựa theo cách nói của hai đứa bé, hai người bọn họ đi một hồi, phía sau đống cỏ khô truyền đến thanh âm kỳ quái, kêu gọi hai người bọn họ đi qua xem, hai người bọn họ không qua mà tiếp tục tiến lên phía trước, như thế mấy lần hai người bọn họ cũng không hề để ý tới.
Kết quả một người đàn ông dùng áo choàng ngắn che đầu đột nhiên lao tới, vươn tay muốn lấy gan heo trong bát tráng men, hai đứa nhỏ động tác mau lẹ, Lục Minh Lương lập tức ôm chặt bát tráng men, tiểu Minh Quang thì trực tiếp lấy “kim tiêm to” đâm qua, hai người hô to ăn trộm, người nọ lập tức bỏ chạy.
Lâm Uyển: “Không có việc gì, chúng ta đi đưa sủi cảo trước, lát nữa bảo đại đội trưởng bắt bọn họ.”
Đều là một thôn, cho dù cô không quen với thanh niên trí thức, nhưng có hai mươi người tới, ai có tính cách gì, điệu bộ bình thường là gì, mọi người nhất rõ ràng, thật đúng là không giấu giếm được.