Bốn người Thiệu Nghị Hàn cũng không còn cách nào, mặc dù tất cả không tình nguyện cũng phải xin lỗi với bác cả Lục.
“Chúng tôi đền tiền cho bác.” Anh ta vẫn có chút không phục.
“Ai thèm tiền của cậu? Cậu có tiền có thể mua gà không?” Bác cả Lục là người hiền lành như thế cũng tức giận, bây giờ mua gà một cân mấy hào tiền, một con gà có thể không đến hai đồng tiền. Nhưng nuôi gà mỗi ngày đều đẻ trứng, lấy hai đồng tiền có thể dùng bao lâu? Trừ phi là gà mái nhiều năm không đẻ trứng được, nếu không ai chịu bán chứ?
Cuối cùng kế toán thương lượng, bảo mấy thanh niên trí thức gom hai đồng hai hào tiền cho bác cả Lục, bà ta cũng có thể nuôi một con nữa.
Mấy người Thiệu Nghị Hàn không tình nguyện gom tiền.
Bác cả Lục: “Được rồi, các cậu dọn ra ngoài đi, để đại đội thu xếp chỗ ở khác, bà già tôi đây không chiêu đãi nổi khách quý như các người.”
Thiệu Nghị Hàn không dám tin nhìn bà ta: “Bác gái, vì chút việc nhỏ này mà bác đuổi chúng cháu đi sao?”
Nói thật anh ta ở nhà của bác cả Lục thật sự thoải mái, con người của bác cả Lục hiền lành không soi mói, bọn họ ở chỗ ấy cũng tự do hơn một chút. Hơn nữa nhà bác cả Lục tương đối chú ý vệ sinh, trong phòng không có mùi vị khác thường. Thanh niên trí thức khác có nói không phải bọ chét chính là rận, có khi còn có cả rệp nữa.
Bây giờ bọn họ bị bác cả Lục đuổi ra ngoài, vậy ở nhà ai đây?
Du Quốc Kiến: “Đúng vậy, chúng cháu cũng xin lỗi rồi, cũng đền gà cho bác, bác còn muốn thế nào nữa.”
Bác cả Lục: “Tôi không có đạo lý lớn gì, chẳng qua tôi nghe nói thỏ không ăn cỏ gần hang.”
Bác cả Lục không chịu cho bọn họ tiếp tục ở nữa, đại đội đành phải tìm nhà người khác cho bọn họ, nhưng bởi vì chuyện bọn họ ăn trộm gà, gia đình những người khác cũng kiêng kị.
Hai người bọn họ ngược lại muốn đi tìm bác sĩ Kim để ở nhờ, đáng tiếc bác sĩ Kim từ chối không chấp nhận, cuối cùng không ai nguyện ý cần hai người bọn họ, đại đội đành phải tạm thời thu xếp hai người bọn họ ở trong sân gia súc, bảo bọn họ cùng ở với nhân viên chăn nuôi gia súc.
…
Ngày mai Lâm Uyển phải vào trong huyện báo danh, cô cần mang theo đệm chăn, đồ dùng rửa mặt của mình.
Lúc trước Lục Chính Đình sợ một cái chăn của cô quá mỏng, mua một ít bông từ đại đội, tìm người giúp đỡ cán hạt bông ra cắt thành sợi bông xõa tung, lại mua một ít vải dệt thủ công, nhờ bác cả Lục may thành chăn.
Lâm Uyển cười nói: “Em mang hai cái chăn bông, có thể quá xa xỉ hay không.”
Bây giờ các thanh niên trí thức xuống nông thôn đều mang một cái chăn, có người ngay cả đệm giường cũng không mang theo, cô thì có đệm giường còn có hai cái chăn nữa, quá xa xỉ .
Lục Chính Đình: “Ký túc xá bệnh viện không cho đặt bếp lò, em chỉ có thể đổ túi chườm nóng, hai cái chăn rất cần thiết.”
Tiểu Minh Quang không muốn Lâm Uyển rời xa mình: “Mẹ, chúng con có thể đi thăm mẹ không?”
Lâm Uyển cười nói: “Mẹ sẽ trở về. Trời lạnh như thế, lại không có ô tô, các con đừng ra ngoài, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời cha với bác cả.”
Lục Minh Lương: “Thím ba thím yên tâm, cháu phụ trách chăm sóc em trai, không bao giờ để em ấy té ngã nữa.”
Lần trước ngã từ trên cây xuống, tuy rằng được Lục Chính Đình đón được, Lục Minh Lương vẫn rất sợ hãi.
Lâm Uyển vuốt ve đầu cậu bé: “Minh Lương có dáng vẻ của anh trai nhất, thím ba yên tâm.”
Chị dâu cả Lục bưng mấy loại thuốc mỡ cô cần lại đây, có cái là tặng cho bác sĩ Hoàng, còn có cái thì tặng cho chị cả Lục.
Chị dâu cả Lục: “Em dâu, em không ở nhà, chị mang Minh Lương với tiểu Quang qua bên kia ngủ.”
Chị dâu cả Lục nghĩ rằng Lục Chính Đình đi đứng với lỗ tai cũng không tiện, một mình trông hai đứa nhỏ càng khó khăn.
Lâm Uyển cười nói: “Không sao, bây giờ bọn nó không đi tiểu đêm, thức dậy cũng biết tự mình xuống giường tìm bình đựng nước tiểu.” Cô tuyệt đối sẽ không để cho tiểu Minh Quang qua đó ngủ, dù sao biết người biết mặt không biết lòng, ai biết hai người bà Lục và Lục Tâm Liên có thể nổi điên lấy đứa nhỏ ra trút cơn giận hay không? Đương nhiên Lục Minh Lương nhớ mẹ về nhà ngủ thì có thể, Lâm Uyển không quan tâm, hơn nữa Đậu Hoa là chị ruột của cậu bé, cũng không đến nỗi thương tổn cậu bé.
Chị dâu cả Lục cũng biết Lâm Uyển vẫn không yên tâm, thật ra bây giờ cuộc sống của bà Lục và Lục Tâm Liên trôi qua rất ấm ức, Lục Chính Kỳ cho rằng bọn họ gặp nguy hiểm, hạn chế hai mẹ con bà Lục tiếp cận mấy đứa nhỏ, nhưng Lâm Uyển cẩn thận chút cũng đúng.