Lâm Uyển thấy dáng vẻ của bọn họ mười mấy tuổi, đoán là mới vừa tốt nghiệp, nhưng lại là cái loại con nít không học tập chăm chỉ, hễ là người nghiêm túc khiêm tốn một chút, sẽ không thiếu đánh như thế.
Loại người này bình thường đều có tí quan hệ, không cần phải trêu chọc vào, cô lôi kéo Kinh Diễm Xuân đi ngồi băng ghế nhỏ.
Lúc này Hồ Hướng Dương từ bên ngoài tiến vào, anh ta liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Uyển, lại thấy bên kia còn trống: “Bác sĩ Lâm, đến đây ngồi đi.”
Lâm Uyển khoát tay: “Cậu ngồi đi, không đủ bàn, tôi ngồi ở đây là được.”
Mấy học sinh đó ngồi ở trên bàn học, dạng chân, không coi ai ra gì hi hi ha ha nói lớn cười to, còn nhìn những bác sĩ trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ trỏ không hề tôn trọng.
Hai năm trước từng ồn ào chạy vạy, bọn họ chính là bảo kiếm chủ lực ở trường học, ở trong trường học đánh giáo viên, phá phòng học, ngay cả chủ nhiệm quản lý giáo dục cũng từng đánh, hiệu trưởng cũng từng tranh cãi tới phát cáu, đương nhiên nuôi thành tính tình muốn gì làm nấy.
Hồ Hướng Dương nhíu mày, anh ta liếc mắt một cái đã nhìn ra mấy học sinh này là ai, chính anh ta cũng là nhân vật làm mưa làm gió trong trường truyện, lúc trước tuy rằng không tham gia phá phách cướp bóc, nhưng cũng từng thấy nhiều học sinh phá phách cướp bóc.
Những người này không phải người trong huyện, đoán là ở công xã.
Anh ta ném túi xách lên bàn: “Muốn giương oai ở huyện, cũng không hỏi thăm rõ ràng?”
Trần Huệ Vinh nâng tay quẹt mũi một cái: “Sao đây, mày chính là nhân vật nào rất giỏi sao?”
Hồ Hướng Dương xùy một tiếng: “Không phải, chẳng qua nếu mày dám động tới tao dù một chút, tao để mày bò ra khỏi huyện Kỳ Sơn!”
Bây giờ nhìn thấy những tên học sinh vô liêm sỉ trước mắt này, anh ta giống như nhìn thấy quá khứ của mình, vô liêm sỉ giống như bọn họ, khó trách khiến bác sĩ Lâm phiền chán như thế.
Mấy học sinh đó nhìn nhau liếc mắt một cái, khi bọn họ đến huyện đã hỏi thăm rõ ràng, biết hết mấy nhân vật ở trong huyện cùng tuổi với bọn họ ở là ai, trong đó một người nổi tiếng nhất tên là Hồ Hướng Dương, bọn họ còn muốn đi bái sơn, kết quả được cho biết Hồ Hướng Dương không ở trong huyện, xuống nông thôn rồi.
Bọn họ cũng không nghĩ tới chính chủ đã trở về học.
Lúc này đám người viện trưởng, chủ nhiệm của bệnh viện huyện và các lãnh đạo ủy ban cách mạng của bộ vệ sinh cùng nhau lại đây thị sát, nói chuyện, cổ vũ các bác sĩ chân trần.
Lâm Uyển ở trong đám người liếc mắt một cái đã thấy Lục Chính Đình, anh thật sự rất dễ thấy, dáng người cao ngất khí chất lạnh lùng hơn người, muốn không chú ý cũng khó.
Anh tiến vào phòng học tầm mắt lập tức dừng ở trên người cô.
Hồ Hướng Dương thấy các lãnh đạo đến đây, lại hỏi: “Xin hỏi bàn học của phòng học này không đủ, phải thay phiên ngồi sao?”
Bác sĩ Hoàng cũng ở trong đám người, ông ta là một trong những bác sĩ phụ trách giảng chính, ông ta nhìn chung quanh một vòng: “Cái gì mà thay phiên ngồi? Bàn học là chuẩn bị cho những bác sĩ có tư lịch, những thanh niên trẻ mấy người đều khiêm tốn chút đi.”
Giáo viên ở phía trước, làm sao không biết xấu hổ tự mình chạy tới chiếm vị trí chứ?
Mấy người Trần Huệ Vinh khinh thường bĩu môi, ra vẻ ta đây với bọn họ à? Nhớ tới năm đó bọn họ đánh hiệu trưởng, khỏi phải nói uy phong cỡ nào. Lớp huấn luyện gì đó cũng là trường học, chỉ cần là trường học chính là trời đất của bọn họ, giáo viên người nào dám không thuận theo ý của bọn họ, cứ ầm ĩ con mẹ nó đi.
Phần lớn mọi người chủ động chừa ra chỗ ngồi, để các bác sĩ chân trần lớn tuổi ngồi.
Bấy giờ người tới tuổi so le không đồng đều, có người bốn mươi năm mươi tuổi, cũng có người mười mấy tuổi.
Lâm Uyển cảm thấy mình trẻ tuổi, ngồi băng ghế nhỏ cũng đủ rồi.
Bác sĩ Hoàng lại ra dấu với cô: “Bác sĩ Lâm, mời đến phía trước ngồi.”
Người cả phòng đồng thời quay đầu xoạt xoạt nhìn cô, mấy người Trần Huệ Vinh trực tiếp ngây người, bác sĩ xinh đẹp này nổi tiếng như thế?
Lâm Uyển đứng dậy, cười chào hỏi với mọi người, sau đó thoải mái đi đến phía trước. Các lãnh đạo dù là từng gặp mặt hay từng nghe thấy, đều chủ động bắt tay với cô.
Làm bác sĩ, nói thật cũng không muốn bắt tay với người ta chút nào, sẽ không tự chủ được mà tính toán thử xem có bao nhiêu vi khuẩn truyền đến truyền đi.
“Bác sĩ Lâm chính là kiểu mẫu của bác sĩ chân trần chúng ta, có y thuật có y đức có giác ngộ, là đồng chí tốt!” Trưởng phòng Lưu của ban y tế khen ngợi cô, ông ta đi họp ở công xã Đại Thạch Kiều từng gặp Lâm Uyển mấy lần, ấn tượng đối với cô khá tốt.