Huống chi chủ nhiệm Hoàng lên tiếng rồi, ông già này xương cứng, nhìn thấy hiền lành, thật ra ngang tàng. Bởi vì y thuật tốt, trên dưới ủy ban cách mạng đều tôn kính ông ta.
“Bác sĩ Lâm, thực xin lỗi, chúng tôi không nên đùa giỡn với cô!” Bọn họ liên tục giải thích.
…
Lâm Uyển đi theo chủ nhiệm Hoàng thăm quan bệnh viện một chút. Bệnh viện huyện quy mô không lớn, lúc này cũng chỉ có mấy khoa cơ bản như nội khoa, ngoại khoa, khoa phụ sản, khoa tai mũi họng vân vân. Phòng phẫu thuật chính quy có hai phòng, mỗi ngày đều rất bận rộn.
Lâm Uyển còn đi thăm quan phòng kiểm tra, lúc này bệnh viện huyện có một máy siêu âm B, còn có một máy chụp X quang, những máy móc này cực kỳ lớn, gần bằng với cánh tay robot. Mặt khác có thể làm một vài kiểm tra đo lường thông thường như kiểm tra nước tiểu, máu vân vân.
So với bệnh viện hậu thế, bây giờ quả thật vừa nhỏ vừa lạc hậu.
Dạo một vòng, cũng tới lúc lên lớp, Lâm Uyển chào tạm biệt với chủ nhiệm Hoàng, trở về đi học.
Tiết học thứ hai vẫn như cũ là tiết cơ bản, nhận biết cơ thể người và hiểu biết kết cấu bên trong của cơ thể người.
Bây giờ rất nhiều bác sĩ chân trần đều là huấn luyện một tháng sẽ lên chức khám bệnh, lệ thuộc sách vở, hoặc là dựa theo phương thuốc bốc thuốc, ví dụ như kê đơn thuốc trị đau, tiêm bắp vân vân, chỉ có người nhiều năm kinh nghiệm mới có thể tiến hành những thao tác càng phức tạp như là chẩn đoán bệnh hoặc là nhổ răng vân vân.
肌肉注射: là phương pháp tiêm một liều lượng thuốc lỏng nhất định vào mô cơ.
“Các học sinh, tôi tên là Chu Nãi Văn, bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện huyện, cũng là bác sĩ cầm dao mổ. Hôm nay tôi sẽ giảng cho mọi người một chút về kết cấu cơ thể người của chúng ta.”
Bác sĩ Chu cũng coi như gia đình có tiếng là học giỏi sâu xa, ông nội, cha đều là bác sĩ chỉnh hình, từ nhỏ ông ta mưa dầm thấm đất lại cha truyền con nối. Sau đó ông ta cố ý đến viện y học ở tỉnh thành bồi dưỡng một năm, lại thực tập ở bệnh viện tỉnh thành một năm, trở thành một bác sĩ ngoại khoa đủ tư cách, hơn nữa có thể độc lập phẫu thuật mổ chính, sau khi về đến quê nhà một mình đảm đương một phía, trở thành bác sĩ ngoại khoa tốt nhất bệnh viện huyện.
Có thể nghe những bác sĩ dày dạn này giảng bài, là cơ hội học tập vô cùng tốt, Lâm Uyển đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Tuy rằng cô dựa vào hệ thống tự học cũng biết những tri thức lý luận cơ bản này, nhưng trong quá trình giáo viên đang giảng bài, thường thường sẽ dung nhập lý giải của bản thân ông ấy và một ít kỹ năng khám bệnh, đây mới là kinh nghiệm quý giá nhất.
Nhưng công việc của bác sĩ Chu bận rộn, không có quá nhiều thời gian để tới giảng bài cho các bác sĩ chân trần, ông ấy cũng chỉ đến chào hỏi, đệm một chút nhạc dạo cho môn học này thôi, sau đó mời các bác sĩ ngoại khoa trẻ tuổi đến giảng.
Ông ấy cười hỏi: “Bây giờ tôi muốn kiểm tra các học sinh một chút, có ai có thể đi lên đánh dấu các cơ quan nội tạng trong khoang bụng và khoang ngực của cơ thể người, sau đó nói cho mọi người về hệ thống tuần hoàn máu của cơ thể người hay không?”
Các học sinh phía dưới đều bắt đầu châu đầu ghé tai, ngũ tạng lục phủ bọn họ đoán là có thể nói một chút, nhưng hệ thống tuần hoàn máu, tám mươi lăm phần trăm bác sĩ chân trần không nói ra được.
Bác sĩ Chu nhìn một vòng, tầm mắt dừng ở trên người Lâm Uyển: “Bác sĩ Tiểu Lâm?”
Lâm Uyển đứng dậy đi lên bục giảng, nhận lấy phấn từ trong tay bác sĩ Chu bắt đầu vẽ sơ đồ. Kiếp trước cô từng học vẽ phác hoạ, vẽ vật thật, có kỹ năng mỹ thuật tạo hình nhất định, hơn nữa sau khi xuyên qua bình thường bản thân cô cũng vẽ không ít các loại bản vẽ, ngay cả tranh kết cấu tròng mắt cũng vẽ rành mạch, tranh nội tạng thì lại càng không thành vấn đề.
“Ồ, đó là tuyến tụy và túi mật? Thì ra là ở trong này sao?” Trần Huệ Vinh ở chỗ đó gào to: “Chỗ này của tôi có khi đau, vậy có phải viêm túi mật không?”
Triệu Gia Xương ngồi chung với anh ta cũng chọt chọt cái bụng của mình: “Thầy ơi, chỗ rốn của em cứng rắn, có phải có khối u hay không?”
Lâm Uyển:… Còn chưa từng thấy người nào vội vàng muốn có khối u, cậu có biết khối u là cái gì không mà cậu cứ nói lung tung?
Có vài nhãi con không biết nội dung, chẳng qua học mấy từ ngữ, đã cảm thấy rất rất giỏi, lấy ra khoe khoang khắp nơi.
Nếu như thật sự mọc khối u, cậu khóc cũng khóc không ra, sẽ không cợt nhả như thế này.