Bà Đan còn bảo cháu gái gọi bí thư, kế toán tới cùng tiếp khách, cái này cũng coi như là lệ cũ nhà họ rồi. Đương nhiên, bởi vì người đến là Lục Chính Đình và Lâm Uyển, dù sao thì Lâm Uyển là bác sĩ hàng thật giá thật, Lục Chính Đình là văn thư ban y tế, nếu anh cả Lục hay người khác tới đương nhiên sẽ không có đãi ngộ như này.
Lục Chính Đình không nghe được, bọn họ không nói gì nhiều với anh, phân nửa thời gian chỉ nâng cốc lên uống. Thế nhưng cảm giác tồn tại của anh quá mạnh mẽ, chỉ ngồi một bên không nói chuyện cũng khiến người khác cảm nhận được cảm giác áp bức. Thế nên, các cán bộ đại đội phần lớn thời gian đều trò chuyện với Lâm Uyển, bầu không khí càng thêm hòa hợp. Tuy các ông lớn không quá coi trọng phụ nữ thế nhưng người có thể đến khám bệnh trong bệnh viện huyện lại khác, bọn họ đều rất tôn trọng Lâm Uyển.
Sau khi cơm nước xong xuôi lại trò chuyện một lúc, Lâm Uyển nhìn sắc trời thấy cũng đến lúc nên nói lời chào tạm biệt rồi.
Bà Đan lặng lẽ nói: “Bác sĩ Lâm, bác có chút không thoải mái, cháu xem mạch cho bác nhé.”
Bà cố ý bảo Lâm Uyển đến gian nhà phía tây còn không quên ra hiệu cho Lục Thục Quyên.
Lâm Uyển đến gian nhà phía tây, Lục Thục Quyên đi vào thì đóng cửa lại, không để các con gái vào.
Bà Đan nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, cháu xem thử cho con dâu nhà bác đi, không biết thế nào lại không sinh được con trai.”
Sắc mặt Lâm Uyển có hơi trầm xuống.
Lục Thục Quyên vội vàng nói: “Không phải, không phải, em dâu là thế này. Từ khi chị mang bầu Thu Quả thì không mang thai thêm lần nào nữa.”
Lâm Uyển bắt mạch cho cô ta, sau đó lại nhìn sắc mặt cô ta: “Trước đây có phải chị từng sảy thai?”
Bà Đan ngạc nhiên nói: “Bác sĩ Lâm, cháu thật lợi hại. Năm thứ hai sau khi sinh Quả Quả thì từng bị sảy thai một lần, là một đứa cháu trai, thực sự quá đáng tiếc. Năm đó gặp nạn đói, cũng không được ăn ngon gì, ai...” Nói đến việc này bà lại thấy tức, khi đó trong nhà cũng không có cơm mà ăn, nhưng lúc đó vì con dâu mang thai, khó lắm mới kiếm được chút đồ ăn cho cô ta thế nhưng con dâu thì hay rồi, không nỡ ăn lại lén lút đưa đồ ăn cho Lục Chính Kỳ. Nếu không vì ăn không đủ no, dinh dưỡng không đủ, đứa bé kia sao lại mất? Còn bị thương thân thể, sau đó cũng không có thai lần nào nữa.
Bây giờ trình độ xem mạch của Lâm Uyển khá cao, nhờ vào bàn tay vàng mà hệ thống mang lại, giờ khi bắt mạch cô còn nhận ra được “khí” trong mạch, huyết hành nhờ mạch, khí sinh nhờ huyết, chuyển động trong mạch sau đó tràn ra các lỗ chân lông rồi hình thành một loại khí tràng rất mỏng.
Bây giờ Lâm Uyển có thể thông qua việc bắt mạch mà phân biệt được khí bình thường và khí khi bị bệnh, cũng có thể tìm được nơi khí bệnh tập trung, nơi đó chính là nguồn bệnh.
Cô có thể nương theo mạch tượng mà chuyển động đầu ngón tay, từ từ cảm nhận.
Cô bảo chị cả Lục cởi đồ ra, thử từng chút một, cuối cùng cũng phát hiện nguồn bệnh nằm ở phần bụng dưới.
Theo phán đoán sơ bộ của Lâm Uyển thì có khả năng cổ tử cung cô ta có u, hơn nữa ống dẫn trứng cũng có vấn đề, cũng vì trước đây khi sinh non không được xử lý gọn ghẽ dẫn đến hiện tượng viêm khoang chậu mãn tính, sau đó khiến ống dẫn trứng và tử cung xuất hiện các triệu chứng bệnh.
Bây giờ chỉ không mang thai mà thôi, nếu để lâu hơn có thể hình thành bệnh nan y, đến lúc đó không thể không cắt bỏ tử cung.
Cô nói với Lục Thục Quyên: “Chị cả, mai chị đến bệnh viện huyện đi, làm kiểm tra kỹ một lượt.”
Đến bệnh viện có thể làm siêu âm B, thực hiện các loại xét nghiệm như khí hư, máu, kiểm tra toàn diện mới có thể phán đoán chính xác nguồn bệnh ở đâu.
Vừa nghe đến việc phải tới bệnh viện, mặt Lục Thục Quyên đã trắng bệch: “Em, em dâu, chị không sao chứ?”
Bà Đan cũng lo lắng.
Lâm Uyển nhìn hai người rồi nói: “Có con trai hay không thì nói sau, thân thể khỏe mạnh mới là điều quan trọng. Cứ kiểm tra trước đi!”
Chị cả Lục vô cùng sợ hãi, sợ mình mắc phải bệnh gì nghiêm trọng lắm.
Lâm Uyển an ủi cô ta: “Chị cả không cần lo lắng, chỉ là kiểm tra theo thông lệ thôi.”
Bà Đan căn dặn con dâu: “Sáng mai con mang theo ít tiền, kiểm tra một lượt cho kỹ, không cần sợ tốn tiền, chữa khỏi bệnh mới là điều quan trọng nhất.”
Chị cả Lục gật đầu.
Lâm Uyển lại nói chị cả Lục cầm mấy loại thuốc cao cô mới mang tới đến, nói chị cả Lục biết mấy loại thuốc đó là gì. Cao đương quy sinh huyết do cô tự bào chế mỗi ngày có thể uống một muỗng, có tác dụng làm ấm tử cung. Ngoài ra còn có thuốc cao trị phong thấp hay té ngã gì đó.