Thời đó có rất nhiều phụ nữ không mang thai được nhưng họ không đến bệnh viện kiểm tra, dù có tới bệnh viện kiểm tra thì hầu hết đều không có cách chữa, vậy nên mọi người mới muốn tìm đến những phương thuốc cổ truyền kỳ quái.
Lâm Uyển giải thích: “Nếu làm theo cách thông thường, trước tiên nên làm phẫu thuật khơi thông ống dẫn trứng, đồng thời sử dụng thuốc đông y điều dưỡng cơ thể, có thể khả năng chữa khỏi mới cao.”
Rất nhiều phụ nữ vô sinh sẽ thu thập đủ loại phương thức mà các bà các dì cho rằng có tác dụng về dùng, hoặc sẽ tìm một ông thầy trung y bắt mạch kê thuốc uống, qua một thời gian có người thực sự sẽ có bầu, đây là do bốc thuốc đúng bệnh. Nhưng nếu thực sự bị tắc ống dẫn trứng thì dù có tìm thầy trung y kê đơn cho cũng chưa chắc sẽ có tác dụng, phải dùng tới biện pháp phẫu thuật.
Lâm Uyển tìm được một phương thuốc chữa trị bệnh viêm vùng chậu mãn tính trong hệ thống sách thuốc, sau đó lại dựa trên thể chất của chị cả Lục điều chỉnh lại cho hợp lý, dược liệu chủ yếu là các loại như đương quy, xích thược, hồng cân, diên hồ sách, hồng mây, bồ công anh, nghệ đen, ngải cứu. Trước tiên cứ lấy thuốc trong bệnh viện huyện, nếu bệnh viện huyện không có thì cô sẽ bảo Lục Chính Đình về nhà phối dược. Cô bảo Thẩm Phi nhờ người mua một số dược liệu ở vùng biên giới, chuẩn bị trước cho những lúc đặc biệt.
“Em thương lượng với bác sĩ Chu một chút, phải làm phẫu thuật cho chị cả trước, sau khi làm phẫu thuật xong một khoảng thời gian thì em sẽ kê thuốc cho chị.” Lâm Uyển đưa thuốc cho Lục Chính Đình để anh đi trả tiền.
Đan Vi Hỉ đoạt lấy, nói: “Để tôi!” Có thể dựa vào quan hệ đến bệnh viện huyện khám bệnh đã không dễ dàng gì, sao lại để bác sĩ người ta trả tiền được.
Lâm Uyển đến tìm Chu Tú Phong nhờ anh ta giúp đỡ sắp xếp phẫu thuật cho Lục Thục Quyên. Theo lẽ thường, bây giờ mà muốn phẫu thuật thì ít nhất cũng phải đợi đến hai tháng sau mới làm được, có đợi cũng phải đợi đến lâu.
Chu Tú Phong nhìn bảng sắp xếp phẫu thuật ngoại khoa rồi nói với Lâm Uyển: “Ba ngày nữa bác sĩ Chu có thể tiến hành phẫu thuật.”
Lâm Uyển đến thương lượng với hai vợ chồng chị cả Lục.
Đan Vi Hỉ: “Cảm ơn bác sĩ Lâm, nếu để anh chị tự mình đến thì chẳng biết đến bao giờ mới tới lượt chúng tôi nữa.”
Chị cả Lục có hơi khó xử, cô ta kéo tay Lâm Uyển, ấp úng nói: “Em dâu, không phải em làm phẫu thuật cho chị à?”
Lâm Uyển cười nói: “Bác sĩ Chu là bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất của huyện chúng ta, không có sơ suất gì đâu.”
Chị cả Lục vẫn còn cảm thấy khó xử: “Có bác sĩ nữ không?”
Lâm Uyển ngẩn ra, làm phẫu thuật còn cần chọn bác sĩ? Nhưng nghĩ lại cũng phải, thời này phụ nữ rất bảo thủ, dù có khám bệnh hay làm phẫu thuật cũng phải chú ý sự khác biệt giữa nam và nữ, có nhiều người dù bệnh nặng cách mấy cũng không muốn bác sĩ nam chạm vào cơ thể mình.
Chính vì thế, khi bác sĩ chân trần là đàn ông thì các phụ nữ trong thôn đều tình nguyện nhờ bà con làng xóm đỡ đẻ cũng không muốn tìm bác sĩ nam hỗ trợ.
Lâm Uyển bèn tới hỏi Chu Tú Phong, xem thử có bác sĩ nữ làm phẫu thuật hay không.
Chu Tú Phong bất đắc dĩ cười nói: “Các nữ đồng chí không muốn bác sĩ nam mổ cho mình nhưng bây giờ rất nhiều đồng chí nữ cũng không nguyện ý làm bác sĩ. Bệnh viện ở tỉnh hay thành phố còn đỡ, huyện chúng ta thực sự không có nữ bác sĩ ngoại khoa nào giỏi. À, bác sĩ Lâm cố lên nhé, đợt này chỉ có cô là ưu tú nhất thôi đấy.”
Dù có thiên phú đến cỡ nào, muốn thật sự thuần thục nghiệp vụ, nắm vững kiến thức y học và vượt qua bài kiểm tra bác sĩ chuyên nghiệp ít nhất cũng phải qua hai lăm tuổi, trừ phi trong thành phố có con gái nhà ai thuộc gia đình có truyền thống y học lâu năm chứ học theo chuyên ngành thì rất ít, dưới quê thì càng khỏi nói. Hơn nữa số lượng bác sĩ nữ trong thành phố vốn đã thiếu thế nên chắc chắn sẽ không phái họ đến bệnh viện huyện. Thế nên đối với Chu Tú Phong mà nói, thực hiện được yêu cầu của chị cả Lục quả thực rất khó. Phải biết là, anh ta và bác sĩ Chu đều là những ngoại lệ được phái tới huyện, theo lẽ thường, nếu muốn tìm được hai bác sĩ ngoại khoa có trình độ tương đương họ thì phải vào thành phố mới được.
Đương nhiên, chị cả Lục không hiểu điều này. Điều cô ta để ý là cô ta thấy ngại lại sợ mất mặt, không thể để người đàn ông khác đụng chạm cơ thể mình.
Lâm Uyển thấy nói với chị cả Lục không có tác dụng nên nói thẳng với Đan Vi Hỉ.