Ngày hôm sau, người mổ chính là bác sĩ Chu, Lâm Uyển đứng trên bục quan sát học hỏi, đồng thời cũng giúp chị cả Lục bình tĩnh hơn. Hơn nữa chị cả Lục còn phát hiện, lúc phẫu thuật cô ta mặc áo giải phẫu, không cần cởi hết đồ ra, chỉ cần để lộ phần cần được giải phẫu là được rồi. Hơn nữa lúc bác sĩ Chu nhìn cô ta cũng không thể hiện ra cảm xúc gì đặc biệt, như thể đang làm phẫu thuật cho một con dê bình thường. Vào lúc thế này, cô ta còn xấu hổ, làm mình làm mẩy thì chẳng khác nào để người khác nghĩ bản thân cô ta có tư tưởng xấu xa.
Chị cả Lục đã nghĩ thông suốt rồi nên cũng không căng thẳng hay lăn tăn chuyện có bị người ta nhìn thấy gì không nữa.
Cuộc phẫu thuật vô cùng thành công.
Sau khi về lại phòng bệnh, Lâm Uyển tự mình thay thuốc cho cô ta, cô còn phối thuốc đông y cho cô ta, để cô ta về nhà tự mình nấu uống.
“Chị cả, chị nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu muốn sinh con phải chờ thêm một năm nữa mới được.” Lâm Uyển biết ở thời này để người có khả năng sinh sản không sinh con nữa, để nhà chưa có con trai không sinh thêm là điều không thể nào. Ở thời này có thái độ trọng nam khinh nữ là điều bình thường, trọng nam không khinh nữ mới là điều tốt.
Chị cả Lục kéo tay của Lâm Uyển: “Em dâu, cảm ơn em.”
Lâm Uyển cười cười: “Là bác sĩ Chu mổ, em có làm gì đâu.”
Chị cả Lục lắc đầu: “Không phải chuyện này, mà là... Chính Đình.” Cô ta hít hít mũi: “ Cảm ơn em đã chọn em ấy.”
Thậm chí cô ta còn cảm thấy việc em tư cô ta đào hôn quả là một việc tốt, một người phụ nữ tốt như em dâu, nếu cứ dính líu không rõ ràng với em tư và cô gái người thành phố kia, thế chẳng phải có mắt như mù rồi sao? Bác sĩ Lâm nhà người ta là người thông minh, không dông dài, không vướng víu, trực tiếp gả cho em ba, cô gái này thông minh hiền lành đến nhường nào cơ chứ, cô ấy còn không chê bai gì em ba.
Cô là tiên nữ, là ngôi sao may mắn ông trời ban cho em ba.
Lâm Uyển chỉ cười không nói, trước đây ở bên anh chỉ do tình huống bất đắc dĩ nhưng nay cô lại thật sự cam tâm trạng nguyện.
Chị cả Lục: “Em dâu, tính tình thằng ba lầm lì, tai không nghe được lại không thích nói chuyện, cũng không biết nói lời dễ nghe. Nếu có lúc nào đó em ba bất cẩn chọc em tức giận, em cũng đừng ghét bỏ gì nó, em đánh nó cũng được. Em ba trông hung dữ thế thôi chứ nó chưa bao giờ đánh phụ nữ, nó thực sự là người rất mềm lòng.”
Cô ta vừa nói nước mắt vừa rơi. Bây giờ thấy em ba tốt hơn rồi, nói thực thì cô ta lại càng cảm thấy đau lòng, lúc trước khi nghĩ rằng không có cách nào trị khỏi cho em trai nữa, cô ta không khóc, bây giờ lại khóc một trận thật lớn tựa như ngày em trai mới bị điếc.
Lâm Uyển cũng hiểu tâm trạng của cô, dù sao ở trong cái nhà kia, chỉ có chị cả thương Lục Chính Đình. Bây giờ thấy Lục Chính Đình có thể đi lại như bình thường rồi, nước mắt trước nay cô ta luôn dấu trong lòng cuối cùng cũng có thể phát tiết ra rồi, cho cô ta một cơ hội khóc cũng tốt.
Với độ tuổi này, người phụ nữ đã kết hôn ai chẳng dùng vẻ ngoài bình tĩnh để ngụy trang cho sự tủi thân trong lòng mình.
Chị cả Lục khóc một hồi, tâm trạng cuối cùng cũng tốt lên, kèm theo đó là có chút ngại ngùng.
Lâm Uyển vờ như không biết: “Chị cả không nên kích động, giành nhiều thời gian nghỉ ngơi!”
Người mới làm phẫu thuật không nên bị kích động quá mức.
Lâm Uyển đi ra ngoài, ra hiệu cho Đan Vi Hỉ có thể vào thăm cô ta rồi.
Đan Vi Hỉ rất cảm kích, không biết nên nói gì chỉ liên tục nói cảm ơn.
Lâm Uyển nhìn anh ta cúi gập người thì bật cười: “Được rồi anh rể, đừng mãi cúi đầu thế, mau vào đi.”
Cô kéo Lục Chính Đình tìm bác sĩ Chu trò chuyện về ca phẫu thuật vừa nãy, nhờ việc quan sát phẫu thuật ban nãy, cô học được rất nhiều thứ, sau khi phẫu thuật xong thì củng cố lại kiến thức một chút.
Vừa hay gặp bà Đan và ông Đan đến viện đưa cơm, cô mau chóng kéo Lục Chính Đình đến chào hỏi. Lục Chính Đình không muốn khiến bà Đan xấu hổ nên để cô tự mình đi còn anh thì xoay người rời đi.
Lâm Uyển ngửi thấy mùi canh gà thơm nức mũi thì cười cười, bà Đan này cũng thú vị ra phết: “Bác à, mới làm phẫu thuật xong, nên hạn chế cho chị cả ăn cá ăn thịt. Có thể ăn các loại thức ăn như canh gà thanh đạm hay ăn ít cháo là được rồi.”