Chu Tú Phong lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Nhắm mắt.”
Nhắm mắt? Lâm Uyển lại càng không hiểu, nhắm mắt có vấn đề gì sao?
Buổi phẫu thuật hai ngày trước, bọn họ chuẩn bị ở phòng phẫu thuật, lúc ấy anh ta đang mang nón và khẩu trang phẫu thuật, không biết vì sao bộ quần áo phẫu thuật đó lại không đạt tiêu chuẩn, bên trên có lượng lớn bụi bặm mỏng, cho nên Chu Tú Phong nhắm mắt lại. Lúc ấy đôi mắt anh ta lập tức đau rát, nhưng Ngô Mỹ Quyên có việc đi ra ngoài không ở bên cạnh, cho nên Lâm Uyển chủ động giúp anh rửa mắt.
Chờ mắt anh khôi phục bình thường, thay một bộ đồ khác, đợi Ngô Mỹ Quyên đến đây anh ta rất nghiêm túc nói vấn đề này, bảo Ngô Mỹ Quyên chú ý vấn đề chống bụi của dụng cụ phẫu thuật.
Ngô Mỹ Quyên cũng rất uất ức, mỗi lần Chu Tú Phong cần làm phẫu thuật, cô ấy đều sẽ chuẩn bị một vài vật phẩm trước, kiểm tra tốt rồi, sao lại rớt bụi được?
Sau đó cô ấy kiểm tra một chút, ngoại trừ ngăn tủ rất cũ nát cũng không phát hiện vấn đề khác. Thần kỳ nhất chính là, phòng phẫu thuật cùng với phòng chứa đồ cách vách, hằng ngày quét tước vô cùng sạch sẽ, lại chú ý khử trùng, thật không biết làm sao có thể có tro bụi.
Đây là vấn đề của bệnh viện, lúc ấy Lâm Uyển không để ý, ngược lại Chu Tú Phong lưu ý, nhưng vẫn không tra ra vấn đề ra ở nơi nào.
Dù sao trước kia chưa bao giờ xuất hiện loại sai lầm này, hỏi mấy y tá, các cô ấy đương nhiên ai cũng không chịu thừa nhận.
Bây giờ trái lại anh ta đã tìm được người khởi xướng.
Viện trưởng Tống đã bảo nhân viên công tác đi gọi Ngô Mỹ Quyên, sau đó mời Lục Chính Đình và Lâm Uyển ngồi xuống.
Lục Chính Đình: “Viện trưởng Tống, có vấn đề gì sao?”
Viện trưởng Tống chỉ vào Hồ Lệ Na: “Cô ấy tố cáo hai vị bác sĩ… Có quan hệ không phù hợp.” Lúc trước nghe Hồ Lệ Na léo nha léo nhéo, ông ta còn có hơi cảm thấy hai bác sĩ này rất xứng, nói không chừng có gì đó, lúc này nhìn thấy Lục Chính Đình và Lâm Uyển đầu óc nháy mắt vô cùng thanh tỉnh.
Lâm Uyển nghe vậy ai nha một tiếng, cô nhanh chóng làm thủ ngữ với Lục Chính Đình, sau đó tiếp tục: “Cô ta có phải bị điên rồi không?”
Lục Chính Đình quay đầu nhìn về phía Hồ Lệ Na, ánh mắt lạnh lẽo khiến cô ta cảm thấy hệ thống lò sưởi trong phòng nháy mắt thành tủ lạnh làm lạnh, không khí đều sắp bị đông lạnh.
“Vì sao cô phải nói xấu hai vị bác sĩ?”
Hồ Lệ Na chột dạ một hồi, sau đó cố gắng khắc chế: “Tôi không nói xấu, tôi tận mắt nhìn thấy, Ngô Mỹ Quyên cũng có thể làm chứng.”
Lâm Uyển dùng thủ ngữ phiên dịch cho Lục Chính Đình một chút, cô hỏi Hồ Lệ Na: “Tận mắt nhìn thấy? Không phải cô nói cái ngày tôi rửa mắt cho bác sĩ Tiểu Chu đấy chứ?… À ——” Lâm Uyển bừng tỉnh đại ngộ nhìn cô ta, cô quay đầu nói với Chu Tú Phong: “Thì ra không phải ngoài ý muốn?”
Chu Tú Phong: “Bây giờ xem ra tuyệt đối không phải chuyện ngoài ý muốn. Hồ Lệ Na, cô cố ý phá hư dụng cụ phẫu thuật, hiện giờ lại đây vu cáo tôi và bác sĩ Lâm bụng dạ khó lường.”
Viện trưởng Tống khó hiểu nhìn bọn họ: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Chu Tú Phong lập tức nói một chút về vấn đề ngoài ý muốn vào buổi phẫu thuật ngày đó: “Lúc trước cháu tưởng là sự cố ngoài ý muốn, cũng không có nghĩ kỹ. Không nghĩ tới Hồ Lệ Na vu cáo, còn lấy chuyện ngày đó làm chứng cớ, vậy cháu rất có lý do hoài nghi là cô ta.”
Sắc mặt viện trưởng Tống trầm xuống: “Hồ Lệ Na, có việc này không?”
Hồ Lệ Na nhanh chóng lắc đầu: “Viện trưởng, cháu không phá hư. Cháu chỉ nhìn thấy mà thôi.”
Lúc này Ngô Mỹ Quyên kêu báo cáo.
Viện trưởng Tống: “Vào đi!”
Ngô Mỹ Quyên vừa tiến vào, viện trưởng Tống lập tức hỏi cô ấy có thấy bác sĩ Tiểu Chu và bác sĩ Lâm làm chuyện không đứng đắn ở phòng phẫu thuật không.
Ngô Mỹ Quyên buồn bực nói: “Viện trưởng, chuyện không đứng đắn gì? Trộm đồ hả? Đều là dụng cụ phẫu thuật, dùng một cái phải lấy tiếp một cái, trộm về để làm gì?”
Mọi người im lặng chớp mắt một cái.
Hồ Lệ Na hô: “Hôm kia, hai người bọn họ ở phía sau mành phẫu thuật…” Bị Lục Chính Đình lạnh lùng nhìn chăm chú vào, cô ta không dám nói quá rõ ràng: “Bọn họ rất thân mật, không phải cô cũng thấy sao?”
“Hôm kia?” Ngô Mỹ Quyên biến sắc, tiến lên túm lấy Hồ Lệ Na: “Thì ra là cô phá rối, nhưng coi như bắt được cô rồi.” Cô ấy nói với Chu Tú Phong: “Bác sĩ Tiểu Chu, anh cũng không thể oan uổng tôi làm việc không cẩn thận, tôi đã hoài nghi có người cố ý hãm hại tôi mà, chẳng qua không lấy được chứng cớ. Cái này tốt lắm, tôi có thể tự chứng minh trong sạch rồi! Tuyệt đối không phải tôi làm việc thất trách khiến quần áo phẫu thuật bị dơ!”