Lục Chính Đình ra hiệu bọn trẻ: “Đi tìm bác sĩ Kim chơi một lúc đi, đợi nấu cơm xong sẽ gọi các con.” Bác sĩ Kim đi tới đại đội giám sát nghề phụ làm nhang muỗi, bởi vì Lâm Uyển mới đổi phương pháp.
Hai bé trai hơi do dự.
Tiểu Minh Quang hỏi Lâm Uyển: “Mẹ, mẹ khó chịu sao? Con có kẹo, mẹ ăn không?”
Lâm Uyển cười đáp: “Mẹ có chuyện cần nói với cha con, con và anh trai nhỏ ra ngoài chơi đi.”
Tiểu Minh Quang lại quay đầu nhìn Lục Chính Đình, đôi mày thanh tú chau lại: “Cha, cha bắt nạt mẹ con phải không?” Cậu bé làm một đống thủ ngữ, bây giờ cậu bé mà Lục Minh Lương đều biết làm thủ ngữ, có thể trao đổi với Lục Chính Đình.
Lâm Uyển vội nói: “Không có, con đừng lo lắng, không biết cha con thương mẹ biết bao nhiêu, sẽ không bắt nạt mẹ đâu.”
Lúc này Tiểu Minh Quang cũng yên tâm, kéo tay Lục Minh Lương ra ngoài, đi đến cửa con quay đầu lại nhìn, nghĩ xem có nên tìm chỗ nghe lén không.
Lục Chính Đình: “Đi ra ngoài cửa sân, không được nghe lén.”
Lúc này hai bé trai mới nắm tay nhau chạy.
Lục Chính Đình cắt táo đã gọt vỏ thành miếng nhỏ, đặt trong chậu sứ bưng tới trước mặt Lâm Uyển: “Ăn hai miếng táo trước đi.”
Tay trái của cô chống cằm, chậm rãi ăn táo, sau đó liếc mắt nhìn anh.
Lục Chính Đình nhìn cô, thấy cô chỉ nhìn mình mà không nói, hơn nữa ánh mắt mang theo vẻ có hơi một lời khó nói hết, anh không nhịn được mà hơi thấp thỏm: “Vợ?”
Lâm Uyển không nói chuyện, mà đổi tay chống cằm, tiếp tục nhìn anh.
Lục Chính Đình: “Vợ này?”
Lâm Uyển: “Sách đã ra rồi, trong huyện không kêu em tới sao?”
“Đợi sau này em ổn định đã rồi đi sau, bác sĩ Kim nói ba tháng đầu không ổn định, chắc chắn không được cưỡi ngựa.” Lục Chính Đình lại đưa một miếng táo cho cô.
Lâm Uyển tiếp tục ăn: “Anh khẩn trương như vậy sao?”
“Bác sĩ Kim nói em gầy quá, còn hơi thiếu máu, ba tháng đầu mang thai phải chú ý, đặc biệt là không thể mệt.”
“Em cũng là bác sĩ, sao anh không nghe em? Từ khi nào toàn là bác sĩ Kim bác sĩ Kim không vậy.” Lâm Uyển không muốn ăn táo nữa, nhét từng miếng một vào miệng anh.
Lục Chính Đình rất bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể há mồm nhận.
Lâm Uyển: “Anh căng thẳng về em, hay là căng thẳng về con? Sao có một đứa trẻ mà các anh đều khẩn trương thành ra như vậy? Cũng không phải mang thai Na Tra.” Cô dùng thủ ngữ rất nhanh.
Lục Chính Đình muốn giải thích, tiếc rằng trong miệng toàn là táo, Lâm Uyển ra dấu rất nhanh, anh cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cô một cách bất đắc dĩ.
“Em mang thai khiến anh căng thẳng như vậy, không bình thường.”
Lục Chính Đình nuốt táo xuống: “Em không mang thai thì anh vẫn có thể như vậy, là em không chịu thôi.”
Lâm Uyển: Này này này, còn cãi lại à, đang dạy anh mà anh còn lãm nũng.
“Anh bảo vệ quá mức, cũng khẩn trương quá mức.”
Lục Chính Đình: “Anh không giới hạn tự do của em, cũng không can thiệp vào sinh hoạt và công việc của em. Chỉ là… việc trong nhà để anh làm, cũng không sai mà.”
Lâm Uyển: “Vậy anh cũng không cần chạy đến phòng y tế kêu bọn họ chăm sóc em, mọi người đều có công việc, em cũng không cần thiết phải đặc biệt.”
Lục Chính Đình: “Anh có sao? Anh không có làm mà.”
Anh Thật sự không có, anh chỉ nói với bác sĩ Kim một chút, bác sĩ Kim nói chỉ cần khám bệnh, còn ra ngoài họp đều sẽ do anh ta đi làm. Sau đó anh lại ngỏ ý với Hồ Hướng Dương, Lý Kim Linh, Khưu Thủy Anh, Triệu Diễm Tú, rằng bác sĩ Lâm vừa mới mang thai, có khả năng cơ thể có hơi không thích hợp, mong rằng mọi người thông cảm nhiều hơn, chứ không nói thêm gì khác, hơn nữa anh cũng không phải ra lệnh cho người khác, mà là mời người khác chăm sóc, nếu như bọn họ có chuyện cần giúp đỡ, anh cũng rất vui vẻ.
Về phần chuyện trong nhà, chính là gánh nước, chẻ củi, nấu cơm, giặt quần áo các loại, cô vừa mang thai cần để ý hơn, anh ôm đồm việc cũng không thành vấn đề.
Còn nữa, trước kia anh cũng làm mà.
Lục Chính Đình không cảm thấy vợ mình cố tình gây sự, ngược lại nghĩ rằng bác sĩ Kim nói rất đúng. Bác sĩ Kim nói tâm trạng của phụ nữ mang thai không ổn định vì có liên quan đến hoocmon, rất dễ suy nghĩ nông nổi, muốn làm gì hoặc là muốn ăn gì, nhưng chưa chắc đã là thật, kêu anh thích ứng, đừng quá ngạc nhiên.
Lâm Uyển thấy quả nhiên anh có vẻ mặt như vậy, bạn biết cái gì thì anh là như thế.
Đây đều là bác sĩ Kim nói với anh, kêu anh biểu lộ nét mặt phong phú với Lâm Uyển hơn một chút, không thế quá lạnh nhạt, không thể mặt không có cảm xúc.