Lâm Uyển cười: “Cô nghĩ nhiều rồi, phòng y tế tuyển rộng, người đông, mọi người cùng nhau bận rộn, tôi cũng không có khả năng dẫn dắt riêng ai. Thêm nữa, tôi hướng dẫn cô nhiều nhất, còn những người khác, trên cơ bản đều không cần hướng dẫn, mà đều là có vấn đề thì nói một chút.”
Bởi vì Vương Phương Phương và Lý Kim Linh theo cô sớm nhất, cho nên cô khá để tâm đến hai người này. Sau này tuyển rộng, cô cũng không còn nắm tay chỉ bảo nữa, mà đều kêu bọn họ tự mình học, dùng phương thức gặp phải vấn đề thì giải thích, mà không còn là một với một, đặc biệt chủ động dạy bọn họ gì nữa.
“Vậy, bác sĩ Lâm…” Vương Phương Phương muốn nói hiện tại Khưu Thủy Anh phụ trách riêng một mục đỡ đẻ đó, có phải cô ta cũng có thể phụ trách một khoản nào không, trong các bác sĩ thực tập này, cô ta học giỏi nhất, hoàn toàn có thể gánh vác được.
Lâm Uyển đáp: “Trí thức Vương, cô về làm việc trước đi, cô yên tâm, chỉ cần cô muốn học, tôi sẽ không cố tình không dạy cô.” Cô thật sự không muốn qua lại quá nhiều về những vấn đề ngoài công việc với loại người như Vương Phương Phương. Tình cảm của mình và Lục Chính Đình đang tốt, tuyệt đối sẽ không tham gia vào những chuyện đó của Lục Chính Kỳ.
Cho nên, mọi người tự mình thu xếp cho tốt đi.
Cô giục Lục Chính Đình xuất phát, Lục Chính Đình cũng không quan tâm Vương Phương Phương nữa, mà giục xe ngựa chạy đi.
Vương Phương Phương nhìn về phía Lâm Uyển rời đi, không nhịn được mà chảy nước mắt, cô ta cũng không biết mình đã đắc tội với Lâm Uyển chỗ nào. Có lẽ cô ta biết, nhưng lại hiểu sai ý, cho rằng Lâm Uyển tức giận vì cô ta qua lại gần gũi với Lục Chính Kỳ. Dù sao trước đây Lâm Uyển cũng bị Lục Chính Kỳ đào hôn, cho dù có ân oán thì vẫn có tình cũ, Lâm Uyển chắc chắn sẽ mang theo địch ý với các cô gái có quan hệ với Lục Chính Kỳ.
Bây giờ cô ta và Giang Ánh Nguyệt trở mặt, lại bị Lâm Uyển ghét bỏ, chỉ cảm thấy mình thật khổ quá, Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt vẫn chưa kết hôn, dựa vào cái gì cô ta không thể chủ động theo đuổi hạnh phúc của mình?
Lâm Uyển không quan tâm cô ta nghĩ gì, sau khi ra khỏi thôn, cô nói cười với Lục Chính Đình, dọc theo đường đi cũng không nhàm chán.
Bởi vì cô mang thai, Lục Chính Đình sợ xóc nảy, cho nên đi chậm một chút, gần giữa trưa bọn họ mới đến Lâm Gia Câu.
Bọn họ đi thẳng tới nhà họ Lâm, vừa vặn mẹ Lâm đang rửa lúa mì, anh cả Lâm đang nhặt đá bên trong, anh hai Lâm giúp đổi nước, rồi bưng lúa ra ngoài phơi trên chiếu.
Lâm Tụ vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Chính Đình ở ngoài cửa, hô lên đầy hưng phấn: “Em gái và em rể về rồi!”
Mẹ Lâm và Lâm Tuấn nghe thấy cũng đi ra ngoài đón, Lục Chính Đình chào hỏi vài câu, mẹ Lâm hỏi: “Sao hai đứa nhỏ không về?”
Lâm Uyển cười đáp: “Tụi nó đi học, nên ở nhà với bác sĩ Kim.”
Lục Chính Đình đỡ cô: “Đi chậm thôi.”
Mẹ Lâm nhanh chóng dìu cô: “Còn nôn nhiều không con?” Gần đây biết con gái mang thai, bà còn đặc biệt cùng cha Lâm đi tới thăm, phát hiện ra Lâm Uyển nôn có hơi dữ.
Lâm Uyển lắc đầu: “Lục Chính Đình chăm sóc con tốt lắm, bây giờ con không nôn không chóng mặt, ăn rất ngon, ngủ cũng rất ngon, mọi người không cần lo lắng đâu.”
Đợt Lâm Uyển vừa mang thai đó có nôn vài ngày, chủ yếu là ngửi thấy mùi khói dầu thì dễ nôn, sau này khi nấu cơm kêu cô lánh đi, trên cơ bản đều không có vấn đề gì khác.
Cô nhìn anh vả và anh hai, thấy sắc mặt của hai người rất tốt, bởi vì số lần phát bệnh ít đi rất nhiều, bây giờ ăn cơm ngon, trên người đã có thêm chút thịt, cũng không còn bộ dáng da bọc xương trước đây nữa. Cha Lâm dáng người cao, mặt mày thanh tú, khi còn trẻ mẹ Lâm cũng là một người đẹp, cho nên anh cả Lâm và anh hai cũng là thanh niên tốt cao lớn, đẹp trai.
Trước đây chỉ da bọc xương nên không rõ, bây giờ máu thịt độn lớp da lên, trông hai anh em tuấn tú nho nhã, rất thu hút người.
“Hai ngày này có phát bệnh không?” Lâm Uyển vừa hỏi, mấy người cùng đi vào nhà.
Anh hai Lâm lấy sổ của hai người cho cô xem, trên đó ghi chép chi tiết việc uống thuốc, mát xa, châm cứu và phát bệnh.
Lâm Uyển xem kỹ, sau đó bắt mạch cho bọn họ, lại kiểm tra cẩn thận một lần, hài lòng nói: “Tình trạng tốt lên rất nhiều rồi, nhưng vẫn phải nghiêm túc uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ, đừng làm việc nặng.”