Bà ta cũng không quên việc chính, nói đến công việc của con gái mình: “Học trung học ở huyện, thành tích cũng tốt, cũng giống với anh trai nó. Anh trai nó thi đỗ cấp ba ở địa khu, kết quả đến phiên nó thì không có cơ hội. Ôi, một đứa con gái đang yên đang lành, đi học cũng giỏi, thật uổng phí quá. Đây chính là nhân tài, ôi, tôi thấy tiếc cho chính phủ chúng ta đã tổn thất một nhân tài như vậy.”
Bây giờ bà ta đang học mấy từ khoe khoang từ đám người Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt, học một cách rất hăng hái.
“Vốn dĩ, đứa con dâu bác sĩ đó của tôi nói muốn sắp xếp một công việc cho con bé ở bệnh viện huyện, đáng tiếc sau này đề cao tinh thần toàn tâm toàn ý vì nhân dân, nên nhường cho người khác rồi.”
Ông cụ Cố nghe bà ta nói một lúc, cảm thấy bà ta không đáng tin, bác sĩ Lâm từ trong miệng bà ta nói ra khác với người mà ông cụ nhìn thấy.
Ông cụ đã mất kiên nhẫn, muốn vòng qua chỗ khác, cho nên cũng không quan tâm bà Lục đang nói linh tinh, mà ra hiệu cho lính cần vụ đẩy ông cụ đi.
Bà Lục đang nói đến tinh thần cống hiến của con dâu, để người nhà mình chịu thiệt mà đi lấy lòng người ngoài, cho công việc của em chồng lại đi cho đám người Khưu Thủy Anh làm, nói xong lại thêm một câu: “Trong nhà đã không có cơm ăn, mà nó cứ cố tình nhặt một đứa trẻ hoang về nhà, lúc trước thật đúng là một gia đình đói bụng để nuôi một đứa trẻ mà.”
Đột nhiên, ông cụ Cố quay đầu nhìn qua: “Bà nói gì?”
Bà Lục bị ông cụ dọa sợ: “Lão đồng chí, ông đừng tức giận, đứa con dâu đó của tôi có hơi thích thể hiện, thực ra…”
“Cái sau, đứa trẻ nào?”
“Đứa trẻ, ồ, ông nói đứa nhỏ nhặt về đấy hả, bây giờ còn đang đi học, đứa con dâu đó của chúng tôi có một tật xấu như vậy, thích để người nhà chịu thiệt để làm thân với người ngoài.”
“Nhặt được?” Ánh mắt của ông cụ Cố sắc bén như lưỡi dao.
Trong lòng bà Lục run rẩy, gật đầu: “Đúng vậy, đây cũng không phải bí mật, cả thôn đều biết. Năm ngoái nó mới gả cho thằng ba nhà tôi, cũng không thể sinh được đứa lớn như vậy đâu.” Sau đó bà ta lại bắt đầu lầm bầm Lâm Uyển tốt với người ngoài, tốt với nhà mẹ đẻ, chỉ có nhà mẹ chồng là không tốt, rồi nói liên thiên không ngừng. Bà ta nghĩ như vậy có thể phá hỏng hình tượng của Lâm Uyển, khiến người ta có ấn tượng xấu về cô. Đến khi đó, nếu như không chữa khỏi bệnh cho người ta, vậy thì càng thêm phiền phức.
Ai ngờ ông cụ Cố lại tự mình điều khiển xe lăn, quay người rời đi. Hai lính cần vụ nhanh chóng đi lên đẩy giúp ông cụ.
Ông cụ rất nôn nóng: “Mau lên, về phòng y tế.”
Bọn họ vội vàng rời đi, bà Lục nhìn thấy mà bối rối: “Ôi, lão đồng chí, sao ông lại đi? Nói thêm một lúc nữa đi.” Bà ta vẫn còn rất nhiều chuyện xấu liên quan đến Lâm Uyển còn chưa nói ra mà.
Ông cụ Cố về đến phòng y tế, vừa vặn Trần Chí Cương vừa gửi tin xong đi ra ngoài.
Trần Chí Cương: “Lão thủ trưởng, đi dạo thế nào rồi?”
Hai tay của ông cụ Cố nắm chặt vào tay vịn, nhỏ giọng hỏi Trần Chí Cương: “Đứa trẻ ở nhà bác sĩ Lâm đó là nhặt về à?”
Trần Chí Cương: “Vâng đúng thế, mọi người đều biết, nhưng chúng ta đừng nên nói trước mặt trẻ con, sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa trẻ.”
Trần Chí Cương chọn đưa ông cụ tới đây chữa bệnh, đương nhiên sẽ điều tra qua toàn bộ thông tin về Lục Chính Đình và Lâm Uyển, bao gồm cả chuyện Lâm Uyển vốn là vợ của Lục Chính Kỳ, ngay ngày kết hôn thì Lục Chính Kỳ đào hôn, và hai anh trai ở nhà mẹ đẻ Lâm Uyển có bệnh động kinh cũng biết hết, càng đừng nói đến chuyện cô nuôi một đứa trẻ, chỉ là thủ trưởng không có hứng thú với chuyện gì cả, nên hiển nhiên anh ta cũng không chủ động nói.
Sắc mặt của ông cụ Cố khẩn trương và kích động chưa bao giờ từng có: “Cháu nhìn đứa trẻ đó có quen mắt không?”
Trần Chí Cương mang vẻ mặt mơ hồ: “Quen mắt ấy ạ?”
Ông cụ Cố chỉ vào mình: “Có giống chú không?”
Trần Chí Cương: … Giống chỗ nào?”
Chú nói cho cháu biết giống chỗ nào hả? Lục Minh Quang nhà người ta trắng như tuyết lại mềm mại, môi hồng răng trắng, thêm một đôi mắt to đen láy, tuấn tú biết bao, còn chú trông cứ như sát tinh, phải tự kỷ cỡ nào mới nói giống người ta hả?
….
Sắc mặt của ông cụ Cố không hề thay đổi: “Lúc nhỏ chú cũng như thế, cháu chưa từng thấy qua nên không biết thôi.”
Trần Chí Cương: …