Nếu là trước đây, đương nhiên ông cụ Cố sẽ không để ý tới, ông cụ đường đường là một nhân vật quan trọng mà lại phải dỗ trẻ con sao? Mấy đứa trẻ nhà ông cụ, cho dù là nam hay nữ, ông cụ đều chưa từng bế qua hay dỗ qua. Nhưng bây giờ tuổi tác lớn rồi, trải qua đau đớn như dùi thủng tim, ông cụ mới trải nghiệm được tình thân cách mấy thế hệ mà người già nói.
Bản thân ông cụ tự điều khiển xe lăn, chậm rãi đi lên, nặn ra một nụ cười: “Các bạn học, ông sẽ kể cho các cháu nghe chuyện về một anh hùng nhỏ.”
Chiến tranh ở chiến trường lớn không thích hợp cho các bạn nhỏ nghe, vẫn nên kể về người và chuyện cụ thể, tốt nhất là kể về trẻ nhỏ, như vậy bọn trẻ mới càng có hứng thú hơn.
Quả nhiên vừa nghe đến là anh hùng nhỏ, đám trẻ lập tức dựng thẳng lỗ tai, hai mắt tỏa sáng.
Ông cụ Cố bắt đầu kể về các anh hùng nhỏ từ Vương Nhị Tiểu, Lưu Hồ Lan, Vũ Lai, kể từng người một, đám trẻ nghe được mà nhiệt huyết sôi trào, khi thì đau buồn, cuối cùng gương mặt nhỏ nhắn nào cũng kiên nghị.
Ông cụ Cố nhìn bọn trẻ: “Các bạn nhỏ, cuộc sống yên bình của các cháu tới không dễ dàng. Những anh hùng nhỏ đó không có được cơ hội cùng đi học với các cháu, các cháu phải chăm chỉ học hành, yêu tổ quốc, phấn đấu cho sự giàu mạnh của tổ quốc.”
Anh cụ nắm tay rồi vung lên.
Các bạn nhỏ lập tức vung nắm đấm tỏ vẻ quyết tâm: “Ông Cố yên tâm, chúng cháu sẽ cố gắng!”
Lúc này trời cũng đã ban trưa, các giáo viên nói tan học, kêu lũ trẻ về nhà ăn cơm. Có đứa trẻ ở ngoài thôn, cách nhà bốn, năm dặm đường, sẽ ở nhà các xã viên trong thôn ăn chung bữa cơm.
Ông cụ Cố thì cùng ra ngoài với Lục Minh Lương và Tiểu Quang Minh, trên đường còn nói chuyện. Hai bé trai thích nghe các loại chuyện xưa, đặc biệt là ông cụ Cố kể còn sinh động và chi tiết, khiến bọn trẻ càng nghe càng thích.
“Ông Cố, sau này ông có thể tới kể chuyện cho bọn cháu nghe được không?”
Ông cụ Cố gật đầu: “Được, các cháu muốn nghe gì, có thể nhắc trước để ông kể.”
Tiểu Minh Quang: “Ông Cố kể gì bọn cháu đều thích nghe hết.”
Ông cụ Cố lại lập tức vui vẻ hơn, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác tự hào, nói cười với hai bé trai, cùng nhau về nhà.
Vừa về đến cửa, Lục Minh Lương đã kích động nói: “Cháu phải nhanh chóng về nhà giúp chú ba nấu cơm mới được.” Cậu bé không quên nhắc nhở em trai: “Em trai, em ở lại chơi với ông Cố nhé!” Thím ba đã nói, không thể lạnh nhạt với khách được.
Bác sĩ Kim từ bên ngoài về xách theo hai con cá chép trở về, nói với Lâm Uyển: “Kế toán cho đó, phỏng chừng là nuôi bên ao phía đông.”
Lâm Uyển cười bảo: “Chúng ta được cải thiện bữa ăn theo ông Cố rồi. Hỏi xem ông cụ thích ăn thế nào, cứ dựa theo khẩu vị của ông ấy mà làm.” Hưởng ánh sáng của người ta, đương nhiên phải để cho người ta chọn trước rồi. Lâm Uyển quay đầu nhìn, thấy ông Cố và Tiểu Minh Quang đang ở bên lò gạch nói chuyện, một người đã quá năm mươi, một người mới năm, sáu tuổi, vậy mà nói chuyện lại sôi nổi, hài hòa lạ thường, cũng thật thú vị.
Cô đi qua đó: “Ông Cố, có con cá chép to, ông thích ăn thế nào?”
Ông Cố thấy gương mặt tươi cười của cô tuấn tú lại dịu dàng, vậy mà lại sinh ra vài phần chột dạ, dù sao vẫn chưa điều tra ra Tiểu Minh Quang có phải là cháu trai ông hay không, mà ông cụ đã mang theo tâm trạng tiếp cận như vậy. Ông cụ hỏi Tiểu Minh Quang: “Tiểu Quang, cháu muốn ăn cá gì?”
Tiểu Minh Quang cười tươi với Lâm Uyển: “Mẹ cháu thích ăn gì thì cháu thích ăn cái đó.”
Ông cụ Cố ngưỡng mộ Lâm Uyển, đáp: “Bác sĩ Lâm thích ăn gì thì làm cái đó đi, ông thích hết.”
Lâm Uyển: Vậy cháu hỏi thừa quá. Dù sao lễ tiết cũng làm xong rồi. Cô đi tìm Lục Chính Đình, anh đang giết cá.
Lục Chính Đình nhìn thấy cô đi qua, lắc đầu: “Mùi tanh xộc tới chỗ em, em vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Con cá to đó, khi xử lý quả thực có hơi nhớp nhúa, Lâm Uyển cũng không đi qua, chỉ kêu Lục Chính Đình làm món sở trường của anh là được.
Trong nhà sưu tầm được không ít sách dạy nấu ăn, có quyển cô lấy từ phòng y tế, có quyển lấy từ nhà ăn công xã, cũng có của người khác cho, còn có tự cô nhớ kêu Lục Chính Đình cải thiện. Lục Chính Đình vì đao công tốt, hơn nữa có lòng kiên nhẫn, khứu giác và vị giác vô cùng xuất sắc, cho nên nấu cơm vô cùng có thiên phú. Cho đến tận bây giờ, vẫn chưa thấy anh thử món nào thất bại.