Cả người bà ta cứng ngắc, tứ chi tê rần, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Chính Kỳ, trong cổ họng khò khè gọi, nhưng lại không thể phát ra âm thanh lớn bao nhiêu, chỉ có đau lòng và tuyệt vọng: “Con, con, thằng tư, con… con không cần mẹ ruột nữa sao…”
Bà ta a a, sau đó hai mắt trực tiếp trắng dã, cả người cũng run rẩy, da mặt tím tái.
Bác cả Lục gọi một tiếng: “Không ổn, đừng đi luôn đấy chứ, mau gọi bà ấy đi.”
Bà Lục lại run rẩy vài cái, sau đó ngã rầm ra đất.
Lục Tâm Liên ở bên cạnh bà ta vì không có sự chuẩn bị, nên tránh đi theo bản năng, sau đó bà Lục ngã đập cả người xuống đất, thậm chí còn bật nảy một cái.
“Mau, mau đi gọi bác sĩ!” Bác cả Lục hô, kêu người đi gọi bác sĩ.
Rất nhanh Triệu Diễm Tú và mấy người Vương Phương Phương đã qua đây, nhưng lại không thấy Lâm Uyển.
Lục Tâm Liên gào lên: “Lâm Uyển đâu, sao cô ta không tới!”
Triệu Diễm Tú: “Bác sĩ Lâm khám bệnh cả ngày, mệt không nhấc nổi một ngón tay.” Cô ta cầm bao kim, nhanh chóng châm cho bà Lục, tránh trúng gió.
Nhưng tay nghề của cô ta vẫn chưa tới nơi tới chốt, tuy rằng dựa theo bác sĩ Lâm nói, châm kim dựa vào kinh mạch, cũng không sai huyệt vị, nhưng kinh nghiệm lâm sàng không đủ, dự đoán cũng không đủ, cho nên không thể chăm sóc toàn diện được. Tuy rằng không khiến bà Lục trúng gió, nhưng cũng dẫn đến nửa người trái không kiểm soát được mà bắt đầu co giật, không chỉ khóe miệng bên trái, mà còn cả tay trái và chân trái cũng bắt đầu run rẩy.
Bà Lục tỉnh lại thì chạy ra ngoài, muốn đi tìm đứa con trai út mà mình thương nhất, cứ giật giật khóe miệng như vậy, tay trái và chân trái run rẩy, chạy có hơi mất sức.
Có người ở cửa thôn chặn đường Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt phờ phạc, tóc tai rối loạn: “Chính Kỳ, mẹ, mẹ cậu, mẹ cậu bệnh rồi.”
Lục Chính Kỳ cười lạnh, đỡ Giang Ánh Nguyệt: “Đi.”
“Thật đó!”
Lục Chính Kỳ cũng chẳng tin, bệnh của mẹ anh ta tới theo ý thích.
“Có hơi trúng gió liệt nửa người, tay chân đều run rẩy.” Có người hô.
Lục Chính Kỳ: “Cũng ít khi bà ấy không run rẩy.” Để ép con trai nghe lời mình, và để đạt được mục đích, hai năm này bà ta run rẩy không ít lần.
Đợi Lục Chính Kỳ và Giang Ánh Nguyệt đi xa rồi, bà Lục mới được con gái đỡ đến cửa thôn, quỳ rạp trên đất khóc tu tu.
Tuy rằng bà ta đau lòng muốn chết, nhưng cũng chỉ gào khóc, chứ không chửi mắng Lục Chính Kỳ lấy nửa chữ, cũng không hề hận một chút nào, chỉ hận Giang Ánh Nguyệt, và chỉ đau lòng con trai không cần mình.
“Bí thư, đại đội trưởng, tôi muốn viết thư, tôi phải kiện con đàn bà hư hỏng không biết xấu hổ như Giang Ánh Nguyệt đã quyến rũ con trai tôi! Cám dỗ con trai tôi không cần một người mẹ như tôi, con trai tôi bị cô ta phá hủy rồi!”
Lục Trường Hữu và Lục Trường Phát không góp vui, cũng không quan tâm chuyện này.
Cứ là chuyện dính vào người bà Lục, là bọn họ đều không muốn quản.
“Còn phải đi kiểm tra chuyện dựng cột điện nữa, đi mau thôi!” Trong chớp mắt, một nhóm người đã bỏ chạy hết.
Mấy người Triệu Diễm Tú cũng trở về kể cho Lâm Uyển, ngược lại cô ta cũng không đồn đãi gì, mà nghiêm túc nói với Lâm Uyển mình đã châm vào huyệt vị gì.
Lâm Uyển vừa nghe đã biết cô ta châm thiếu hai huyệt vị, hơn nữa còn loạn huyệt chính và huyệt phụ, thứ tự châm kim không đúng, cho nên hiệu quả chữa bệnh không hoàn hảo. Mà loại bệnh trạng trúng gió này, thời gian vàng chính là năm phút đầu, sau khi vượt qua mười phút sẽ không có hiệu quả nữa. Cho nên một lần run rẩy này của bà Lục chính là run thật, giả bộ bao nhiêu lần như vậy, cuối cùng cũng thành thật, cũng xem như là cầu được ước thấy chăng?
Cô cười áy ngại với ông cụ Cố và Trần Chí Cương, nói: “Buổi chiều đã làm phiền mọi người rồi.”
Ông cụ Cố: “Không sao, ông không biết, ông không ở sân.”
Trần Chí Cương: “Tôi đi nhà xí, cũng chẳng biết gì.”
Lục Minh Lương: “Cả ngày bà ta giả bộ run rẩy, giả động kinh, lần này đảm bảo cũng là giả nốt, không cần quan tâm bà ta, cứ để bà ta co giật đi!”
Tiểu Minh Quang cũng học theo: “Là như vậy sao?”
Lục Minh Lương lập tức sửa cho cậu bé: “Em học không đến nơi đến chốn rồi, phải như vậy này.” Cậu bé học theo bộ dáng giả bờ run rẩy của bà cụ Lục, thật sự là giống như in.
Lâm Uyển nói: “Làm người nhất định phải ăn ngay nói thật, nếu như cứ luôn lừa người, sau này sẽ không có ai tin.”