Lâm Uyển kêu ông cụ nghỉ ngơi thêm một chút, đừng xuống đất, có gì cần thì gọi Hồ Hướng Dương và Tôn Húc Thành giúp đỡ, còn cô đi nghỉ ngơi trước.
Bởi vì Trần Chí Cương ở đây, nên hai lính cần vụ tuổi tác còn nhỏ của ông cụ đã vội chạy về nhà. Được ông cụ tuổi tác đã lớn cho nghỉ phép về nhà xem mắt và kết hôn.
Vừa vặn, hai bé trai chạy vào.
Lục Minh Lương: “Thím ba, bọn cháu về nhà nấu cơm trước.”
Bây giờ chỉ cần Lục Chính Đình đi vào huyện làm việc, trong nhà sẽ do Lục Minh Lương phụ trách nấu cơm, nếu Trần Chí Cương ở đó, vậy anh ta sẽ làm trợ thủ giúp thái rau thái thịt.
Lâm Uyển: “Chú Trần đang ở đại đội, gọi chú ấy giúp đi.”
Đợi bọn họ nấu cơm xong, gọi mấy người Lâm Uyển tới, Lâm Uyển lại hỏi ông cụ Cố về nhà ăn cơm, hay là bưng cơm nước lên đây.
Ông cụ Cố đặt quyển sách trong tay xuống, cũng gỡ cặp kính lão xuống: “Ăn ở đây không có vị, cơm ngon đều uổng phí hết, đương nhiên là về nhà ăn rồi.”
Lâm Uyển đi gọi người tới đẩy ông cụ.
Ông cụ Cố lại không muốn đợi người khiêng mình đi, mới vén cái chăn mỏng phủ trên chân ra, nhấc chân muốn di chuyển lên xe lăn. Trước đây ông cụ cảm thấy chân mình không có cảm giác, đều là dựa vào hai cánh tay phát lực, nên lần này ông cụ vẫn như vậy, chỉ là khi di chuyển theo bản năng dùng sức ở đầu gối, cẳng chân và mắt cá chân, sau đó ông cụ lập tức cảm thấy đau đớn như bị đâm vào tim.
Hai cánh tay của ông cụ run rẩy, ngã lại về giường, sau đó lại lập tức ngồi dậy, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào hai chân đã được bọc thành hai cái giò heo của mình.
Lâm Uyển và Tôn Húc Thành, Hồ Hướng Dương tiến vào, nhìn thấy ông cụ như vậy thì vội hỏi: “Ông ơi, đau dữ lắm sao? Nếu quá đau, có thể uống thuốc giảm đau.”
Thuốc tê đã mất tác dụng, nên bản thân sẽ thấy rất đau.
Ông cụ Cố lắc đầu: “Không.”
Đã vài năm rồi hai chân này của ông cụ chưa từng thấy đau, hoặc là nói không có cảm giác, lúc này lại có cảm giác đau cũng thật là chuyện khó lường.
Ông cụ phải từ từ cảm nhận một chút.
Lâm Uyển: “Bây giờ không thích hợp ngồi xe lăn, cố hết khả năng bảo vệ đôi chân và đặt thẳng chân.” Như vậy mới có thể đảm bảo tuần hoàn máu.
Cô kêu hai người dùng cáng khiêng ông cụ về nhà ăn cơm, ăn xong lại nghỉ ngơi ở nhà, cũng không cần phải tới phòng y tế nữa.
Trần Chí Cương đã dựa theo yêu cầu của hai bé trai đặt bàn ăn thấp lên giường đất, trời lạnh có thể ăn cơm trên giường đất, vừa vặn cũng tiện cho ông cụ Cố.
“Ông Cố!” Hai bé trai vây tới: “Ông thế nào rồi ạ?”
Ông cụ Cố: “Rất tốt, qua một đợt nữa có thể chạy bộ với các cháu.”
Trần Chí Cương cũng chúc mừng ông cụ, sau đó giúp ôm ông cụ lên giường đất: “Hai bé trai đặc biệt trưng cầu ý kiến của bác sĩ, xem làm món nào thích hợp cho người bệnh mới làm phẫu thuật ăn đấy ạ.”
Trước đó Tiểu Minh Quang và Lục Minh Lương có hỏi Lâm Uyển, làm phẫu thuật rồi nên ăn gì và không thể ăn gì, hơn nữa còn cầm sổ ghi lại, trông vô cùng nghiêm túc.
Lâm Uyển nói nên ăn thanh đạm mà dinh dưỡng phong phú, tạm thời không thể ăn những món gây dị ứng như thịt cừu, cá tôm cua, không thể những thức ăn gây kích thích như ăn hành, gừng sống, tỏi ớt hẹ, cũng không thể ăn những loại lưu thông máu như táo đỏ, nhãn. Hai bé trai còn oán giận, như vậy tính ra cũng không thể ăn được gì rồi. Hôm nay bọn trẻ làm canh thịt rau chân vịt, dưa chuột xào trứng gà, nấm hương rau xanh, chắc chắn là vừa thanh đạm vừa dinh dưỡng.
“Làm phiền hai anh em rồi, cảm ơn cảm ơn!” Ông cụ Cố chắp tay nói lời cảm ơn với bọn trẻ: “Ông thấy rất ấm lòng.”
Tiểu Minh Quang hỏi: “Mẹ ơi, ông Cố có thể ăn trứng gà được không?”
Lâm Uyển cười đáp: “Trứng gà thịt gà đều có thể ăn, cá trích cũng có thể ăn, buổi tối có thể kêu người bắt hai con cá trích, làm canh cá trích đậu phụ.”
Lục Minh Lương nhớ ra gì đó: “Thím ba, có nên đi tới công xã mua mấy cái móng giò không ạ? Ông cụ Cố, cháu sẽ làm chân giò nướng cho ông ăn.”
Trần Chí Cương vừa nghe nói đến chân giò đã thấy quá nhiều mỡ, nhưng ông cụ Cố lại lập tức gật đầu: “Không tồi, ăn gì bổ nấy, ăn chân giò chắc hẳn bổ chân.” Nói xong, ông cụ bật cười ha ha với hai bé trai.
Lâm Uyển: “Để qua vài ngày nữa đi, trước tiên hai ngày này đừng ăn, chân giò rất mỡ.”