Vương Phương Phương ừng ực uống một bình trà ấm, lau miệng: “Bác sĩ Lâm, đó là vợ Nhị Thuận, bây giờ là vợ Tam Thuận, khó sinh.”
Lâm Uyển nhớ tới, Khưu Thủy Anh để lại một bức thư sáng sớm bèn dẫn theo Vương Phương Phương đến thôn họ Đinh, nói có một phụ nữ sắp sinh, các cô qua đó đợi đỡ đẻ.
Cô lập tức quay đầu gọi Hồ Hướng Dương: “Cậu với Tôn Húc Thành dẫn theo người, đi nâng sản phụ lại đây, ở đây chuẩn bị phẫu thuật mổ đẻ.”
Nếu khó sinh, chỉ có thể tận lực cứu vãn. Cũng may thôn họ Đinh cách nơi này không xa, vài dặm đường, cánh đàn ông nâng cáng một đường chạy đi cũng không mất bao nhiêu thời gian đã có thể lại đây. Khiến cô tức giận là, nếu không ổn, làm gì mà không trực tiếp nâng lại đây, còn muốn Vương Phương Phương tới báo tin.
Vương Phương Phương không đáng tin, Khưu Thủy Anh không phải người không đáng tin đâu.
Quả nhiên mặt Vương Phương Phương lộ vẻ khó xử, vội nói: “Bác sĩ Lâm, không được, Đinh Tam Thuận và cha mẹ anh ta, chết sống không đồng ý đưa sản phụ lại đây mổ, nhất định phải để ở nhà gắng gượng sinh ra.”
Có nhiều lời Vương Phương Phương cũng không dám nói toàn bộ cho Lâm Uyển nghe, hơn nữa cũng không có thời gian đó. Lâm Uyển lập tức thu xếp, để người ta đi gọi đại đội chủ trì, lại gọi chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ, có cán bộ ra mặt tóm lại là có thể.
Cô nói: “Có cướp cũng phải cướp người đến, chậm trễ nữa sẽ hại mạng người đó.” Cô biết Khưu Thủy Anh có chừng mực, nếu cứu không được cô ta sẽ trở lại, nếu không trở về vậy chứng tỏ còn cứu được.
Dù cho người nhà ngu muội cỡ nào, bọn họ cũng không thể thấy chết mà không cứu được, cũng may lúc này đại đội định đoạt tất cả, chỉ cần ủy ban cách mạng của đại đội không ủng hộ, người nhà không ầm ĩ đến viện y tế được.
Hồ Hướng Dương đã lôi kéo Tôn Húc Thành chạy đi, chị dâu cả Lục đến hỗ trợ thông báo cán bộ khác, Lý Kim Linh thì nhanh chóng chuẩn bị phòng phẫu thuật, Vương Phương Phương lại chạy về theo Hồ Hướng Dương.
Lục Chính Đình đứng dậy, sờ sờ hai má của cô: “Đừng lo lắng, anh đi nhìn xem.”
Thôn họ Đinh cách thôn Đại Loan sáu dặm đường, bởi vì có sườn núi cao thấp, đi như thế nào cũng phải hơn hai mươi phút. Lục Chính Đình cưỡi ngựa đương nhiên nhanh hơn những người khác rất nhiều, con ngựa đó chạy mười phút đã tới thôn họ Đinh.
Tiến vào thôn anh lập tức phát hiện ầm ĩ, nơi các xã viên đều chen chúc cùng một chỗ chắc chắn chính là nhà của sản phụ.
Lục Chính Đình trực tiếp giục ngựa đi qua.
Anh là cán bộ, thường xuống nông thôn mở họp giảng dạy, hơn nữa lớn lên vừa cao vừa tuấn tú, các xã viên lân cận không ai không biết anh.
Vừa thấy anh lại đây, các cô vợ đều hô: “Cán bộ Lục đến rồi, cậu ấy đến rồi, mau để cậu ấy qua!”
Bọn họ cũng đều biết anh không nghe thấy, cho nên cũng không nói chuyện với anh, chỉ cần dẫn đường là được.
Lúc này nhà Đinh Tam Thuận đã nháo nhào thành nhất cục, vợ chồng Đinh Nhị Thuận bởi vì được Lâm Uyển trợ giúp thuận lợi sinh hạ đứa con, cho nên bọn họ tin tưởng vững chắc viện y tế của đại đội Ngũ Liễu. Bọn họ giúp đỡ Khưu Thủy Anh, bảo Tam Thuận nhanh chóng đưa vợ đến viện y tế.
Vợ Tam Thuận đã không còn sức lực.
Đinh Tam Thuận nhất thời tình thế cấp bách bèn muốn đưa vợ đến viện y tế mổ, kết quả mẹ của anh ta lại dùng cái chết đe dọa chắn ở cửa, chết sống không cho đi mổ.
“Nếu con dám đưa nó đi mổ, mẹ, mẹ, các con chân trước vừa đi, sau lưng mẹ sẽ đâm tường chết!” Tình trạng của mẹ Tam Thuận như bà điên, chết sống không đồng ý.
Khưu Thủy Anh dây dưa nát cả miệng, nói một giỏ lời van xin, nói vợ Tam Thuận gặp nguy cơ, phải đưa đi mổ, nếu không sẽ một xác hai mạng.
Mẹ Tam Thuận cũng không nghe, nhất định nói bà ta đã dâng hương, tổ tông sẽ phù hộ.
“Vợ nhà thằng hai thuận lợi sinh ra, sao vợ thằng ba lại không được?” Tròng mắt bà ta đỏ bừng, hung ác trừng mắt với Khưu Thủy Anh: “Tôi thấy các người chính là cố ý hại người, cố ý muốn đòi nhiều tiền!”
Khưu Thủy Anh kêu đến giọng cũng rách, khàn khàn, hoàn toàn không cãi lại bà ta, tức giận đi cũng đi không được, ở lại sẽ nhìn thấy vợ Tam Thuận gặp nạn.
Thật sự là nghẹn chết người!
Mà đó lại là chuyện lớn nhà người ta, đại đội, các xã viên khác cũng không tiện nhúng tay, đều chỉ có thể đứng ở cửa chỉ trỏ quyết định xem náo nhiệt.
Có người nói phải tin tưởng bác sĩ Lâm, có người nói bản thân bác sĩ Lâm còn đang mang thai, lúc này hoàn toàn không thể khám bệnh cho người ta, đến lúc đó đi vô ích, vậy không phải càng chịu tội sao?