Nếu như người khác cố ý đến nói chuyện với cô, dẫu sao cũng là người ngoài, trong lòng cô lại cảm thấy phiền, không muốn nói chuyện với người ta quá nhiều.
Chị dâu cả Lục biết tính cô, thấy cô nói chuyện không hứng thú nên không nói chuyện với cô nữa. Chỉ là khi nào hết việc ở phòng y tế thì tới giúp cô giặt tã hoặc là đến thăm hai người.
Qua mấy ngày như thế, Lâm Uyển bèn bày tỏ với Lục Chính Đình: “Cũng đã hơn hai mươi ngày rồi, em thấy em mặc nhiều hơn chút là có thể đến phòng y tế rồi.”
Cô không làm việc nặng thì đến lúc đó quá nửa là ngồi rồi, hoặc là đi tản bộ một vòng, không có việc gì thì cô sẽ trở về, dù sao cũng không đến nỗi vô vị thế này.
Lục Chính Đình nói: “Một mình ở nhà chán à, thế hai hôm nữa anh xử lý hết chuyện rồi sẽ dành thời gian ở nhà với em nhé.” Đã lâu vậy rồi không sợ không kiên trì được thêm mấy hôm nữa.
Lâm Uyển: “Nào có một mình, em có Tuấn Tuấn, chị dâu cả, chị dâu hai, chị Thủy Anh nữa, bọn họ hay qua đây thăm em lắm, không hề buồn chán chút nào. Em chỉ thấy là nên vận động một chút, nếu như phòng y tế có chuyện gì thì cũng có thể đi xem thế nào.”
Lục Chính Đình: “Phòng y tế không có việc gì cả, có phẫu thuật thì cũng sắp xếp sau. Dù sao cũng không gấp lắm.”
Ý của mẹ vợ Lục Chính Đình đều nhớ rất rõ, hiện tại có thể cho Lâm Uyển đọc sách mười phút mỗi ngày, nhưng đi làm thì vẫn chưa được. Sau này không xảy ra chuyện gì thì ổn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao, anh sẽ nghĩ là có phải do ngày xưa ở cữ không tốt nên mới vậy không, vậy thì chắc chắn sẽ ăn năn tới chết.
Vậy nên, kiên trì thêm mấy ngày nữa không có gì là to tác cả.
Lâm Uyển thấy anh kiên định như thế thì cũng chào thua, giục anh mau đi làm đi, để anh ở nhà với cô thì lại lảm nhảm.
Đợi khi Lục Chính Đình đi làm rồi, hai đứa trẻ đi học rồi, trong nhà chỉ còn lại mình cô và Tuấn Tuấn.
Thằng bé còn đang mơ ngủ, cái miệng nhỏ còn chu lên, giống như đang bú sữa. Cô đợi rất lâu mà không thấy thằng bé tỉnh dậy đòi ăn chứ đừng nói là chơi với cô, cô chỉ có thể ngồi một mình trên giường làm mấy động tác phục hồi chức năng cho người mới sinh.
Sau khi làm xong, cô đi dép vào rồi đi dạo một lúc.
Bây giờ là đầu tháng ba, vẫn còn không khí mùa xuân, bên ngoài vẫn còn hơi lạnh.
Cô cũng không ra ngoài mà đi ra sảnh dạo quanh một chút, chưa đi được hai vòng đã thấy hai đứa nhỏ lén lút quay về đứng dưới bóng tường bàn bạc.
Tiểu Minh Quang: “Anh ơi, chúng ta thế này có phải là đang trốn học không.”
Lục Minh Lương: “Thím ba và em bé ở nhà cô đơn biết bao, chúng ta phải về chơi với hai người đó. Lỡ như khát hay đói thì chúng ta cũng có thể chăm sóc đúng không?”
Tiểu Minh Quang: “Anh nói chí phải. Bà ngoài và cha nói mẹ ở cữ nhất định phải chăm sóc cho tốt. Chúng ta thế này không phải là trốn học mà là về chơi với mẹ, mẹ chán lắm rồi.”
Hai anh em chuẩn bị tốt tâm lý sau đó vui vẻ đi vào phòng.
Lâm Uyển vội đi lên giường, làm như mình chưa từng đặt chân xuống đất. Cô cố ý tỏ ra kinh ngạc: “Sao hai đứa lại về?”
Lục Minh Lương: “Thím ba, cháu và em thấy thím ở nhà buồn chán nên quay về chơi với thím.”
Lâm Uyển: “Cảm ơn cháu, không cần đâu. Hai đứa đi học đi.”
Tiểu Minh Quang: “Mẹ, mẹ có đói không? Bọn con làm đồ ngon cho mẹ ăn nhé.”
Lâm Uyển: “Cảm ơn con, bữa sáng còn chưa tiêu hóa hết nữa.”
Hai anh em nhìn nhau còn muốn khuyên Lâm Uyển nữa nhưng lại nghe thấy cô nói: “Mẹ nói chứ hai đứa trốn học là không được, mau quay về học đi.”
Hai đứa trẻ này lúc đầu rất ngoan ngoãn, vâng lời, có điều rốt cuộc thì hai đứa cũng không thể thoát khỏi định luật của cốt truyện, càng ngày càng có cá tính. Kiếp trước hai anh em cùng nhau đấu trí đấu dũng với ông bà Lục, bây giờ thì mặc dù không đấu với ông bà Lục nữa nhưng càng ngày càng lắm mưu, thường hay làm ra chuyện gì đó. Ví dụ như ai bắt nạt bạn học thì chúng nó sẽ ra mặt.
Hơn nữa còn bắt đầu trốn học rồi.
Lục Minh Lương lúc vừa đi học thì nói muốn làm bác sĩ, sau đó thì say mê việc nấu nướng. Sau khi quen biết ông Cố thì muốn làm lính, bây giờ thì mỗi ngày một ước mơ.
Lục Minh Quang thì cả ngày nói là giáo viên dạy chẳng thú vị gì cả, lật bừa vài trang sách là được rồi, ngồi đó rất vô vị.