Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 534: Cách Khiến Em Trai Thông Minh 2

Unknown Chương 534: Cách khiến em trai thông minh 2

Lâm Uyển vừa đi, hai anh em đã không đợi được mà nhảy lên giường “nghiên cứu” Tuấn Tuấn.

Tuấn Tuấn nằm trên giường, dường như đang ngủ, nhưng thực ra thằng bé chưa ngủ. Lâm Uyển vừa đi, thằng bé đã lười biếng mở mắt ra nhìn, liếc nhìn hai anh.

Tiểu Minh Quang: “Tuấn Tuấn, gọi anh đi.”

Lục Minh Lương: “Em ấy còn nhỏ, không biết đâu.” Sau đó thằng bé bắt đầu phổ cập kiến thức cho Tiểu Minh Quang em bé mấy tháng sẽ biết nói, gì mà “ba lật, sáu ngồi, tám trèo, mười đứng”, đều là do chị dâu cả Lục và chị dâu hai nói.

[Ba lật, sáu ngồi, tám trèo, mười đứng (từ gốc: 三翻、六坐、八爬、十站): ba tháng biết ngồi, sáu tháng biết lật, tám thắng biết trèo, mười tháng biết đứng.]

Đôi lông mày đẹp của Minh Quang cau lại, lo lắng nhìn Tuấn Tuấn: “Anh ơi, anh nói xem có phải em bé có vấn đề không?”

Lục Minh Lương: “Vấn đề gì, anh thấy em bé vừa trắng vừa đẹp trai, không có vấn đề gì đâu.”

“Em bé sắp 5 tháng rồi sao vẫn chưa biết lật?” Tiểu Minh Quang phát hiện ra em trai thực sự rất ngoan, rất yên lặng, chưa từng quậy, thậm chí có thể nói là thằng bé lười?

Lục Minh Lương cũng thấy thế: “Đúng vậy, tại sao thằng bé không động? Có phải là không biết không?”

Tiểu Minh Quang nằm xuống dạy Tuấn Tuấn lật người: “Em nhìn anh này, lật như này.” Thằng bé lật đi lật lại.

Ban đầu Tuấn Tuấn lười nhác nằm vậy như con cá ướp muối, lúc này đã bị thu hút bèn quay đầu qua nhìn. Thằng bé nhìn Minh Quang lật đi lật lại, vui đến nỗi cười hớn hở.

Minh Quang: “Em đừng cười, em học theo anh này, lật người.”

Lục Minh Lương đưa tay ra lật thằng bé: “Thế này nhé, nhớ chưa?” Nói xong thằng bé lật Tuấn Tuấn lại.

Tuấn Tuấn nằm đấy bày ra bộ mặt không hề thay đổi, nghe hai anh ra sức dạy dỗ thằng bé, thằng bé càng không muốn động đậy.

“Anh nói xem em ấy…” Tiểu Minh Quang do dự một lát, đừng là một đứa ngốc nhé. Trong thôn những đứa trẻ lớn thế này đều biết lật rồi, hơn nữa còn cười đùa vui vẻ, còn thích được người ta chọc ghẹo chơi đùa.

Lục Minh Lương: “Chú ba và thím ba không nói gì chắc chắn là không sao đâu.”

Mặc dù nói thế nhưng Tiểu Minh Quang vẫn còn chút lo lắng, lỡ như em trai ngốc thật thì phải làm sao?

Cậu bé phải dạy dỗ nhiều hơn mới được, vậy nên cậu nhóc cố hết sức lật đi lật lại, dạy em trai nhỏ nói chuyện.

Tiếc là Tuấn Tuấn lại có bộ dạng như con cá ướp muối, nhìn người khác lật đi lật lại thì vui vẻ cười khanh khách, đến lượt bản thân thì không động đậy.

Tiểu Minh Quang: “Thích cười cũng được, vậy thì em dỗ em bé cười.”

Hai anh em đã thay tã có nước tiểu thành tã mới, sau đó hát hò lăn qua lăn lại dỗ cho thằng bé ngủ.

Đến khi Tuấn Tuấn ngủ rồi thì hai anh em nói chuyện không kiêng nể gì nữa, sau đó thương lượng nấu cơm, cho em trai ăn cái gì để thông minh.

Lục Minh Lương: “Hiện tại em bé chỉ ăn được canh trứng thôi, cái này giàu protein sẽ khiến em bé thông minh.”

Tiểu Minh Quang: “Vậy em không ăn trứng gà của mình nữa, sau này cho em trai ăn hết.”

Lục Minh Lương nghe vậy: “Vậy thì anh cũng không ăn nữa, dành hết cho em.”

Khi Lục Chính Đình quay về thì thấy bộ dạng lo lắng và đau lòng, mặt mày nhăn lại của của Tiểu Minh Quang, anh tò mò hỏi: “Sao thế?”

Tiểu Minh Quang lắc đầu: “Không sao ạ.”

Lục Chính Đình lại hỏi Lục Minh Lương, thằng bé cũng nói không sao.

Lục Minh Lương ra hiệu: “Chú ba, sau này cháu và em trai không ăn trứng gà nữa.”

Lục Chính Đình càng thêm hoang mang nhìn hai đứa.

“Để cho em bé ăn.”

Hai đứa cùng nhau gật đầu.

Lục Chính Đình lại hỏi nhưng hai đứa không chịu nói.

Buổi trưa hai đứa xào mướp với thịt ba chỉ, một nồi cà tím sốt, ngoài ra còn một bát canh trứng để dành cho Tuấn Tuấn ăn.

Lục Chính Đình đi đón Lâm Uyển, tiện nói với cô về những chỗ hai anh em không giống thường ngày.

Lâm Uyển: “Có phải là chúng ta quan tâm Tuấn Tuấn quá mà không để ý đến hai đứa không?” Lục Minh Lương luôn ở bên Tiểu Minh Quang, Lâm Uyển và Lục Chính Đình cũng luôn đối xử bình đẳng, không hề coi thằng bé như người ngoài.

Lục Chính Đình: “Do gần đây anh bận quá.” Anh nghĩ nên tan làm sớm về cạnh vợ và con nên bình thường không ở nhà vào buổi sáng.

Lâm Uyển nghĩ ngợi: “Ông Cố, chủ nhiệm Trần, bác sĩ Kim cũng có viết thư gửi tới, nhà ngoại cũng đối xử với hai đứa nó giống trước đây, em cũng chẳng làm gì. Có phải là do có người nói lời khó nghe với chúng nó không?”


Bình Luận (0)
Comment