Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 535 - Chương 553: Kích Động

Unknown Chương 553: Kích động

Thậm chí còn dễ nghe hơn miêu tả tưởng tượng ở trong lòng anh mấy vạn lần, rơi vào trong lòng anh, ngọt ngào, giòn tan, như chuông bạc, như quả táo, như tiếng đàn du dương trên hoang mạc…

….

Anh muốn nghe thấy giọng nói của cô nhiều hơn, cho nên anh đứng không nhúc nhích, nhìn thấy Lâm Uyển bước nhanh đi về phía anh, nghe cô nói: “Anh sao thế?”

Anh mỉm cười, nghiêng đầu qua một bên: “Tiếng em lớn chút, anh nghe không rõ.”

Lâm Uyển theo bản năng nâng cao âm lượng, đột nhiên đôi mắt sáng lên, cô bổ nhào lên người Lục Chính Đình, kinh ngạc nhìn anh: “Anh có thể nghe thấy rồi sao? Thật sự có thể nghe thấy được sao?”

Cô vốn nghĩ rằng lỡ tai của anh hỏng nghiêm trọng như vậy, cho dù phẫu thuật lần thứ hai có thể cũng chỉ là nghe thấy một vài âm thanh khá lớn, tiếng nói chuyện bình thường có thể nghe không rõ cần mang máy trợ thính. Không nghĩ tới, anh lại nghe thấy được, nghe thấy giống như một người bình thường, quả thực rất không thể tưởng tượng nổi!

Lục Chính Đình ôm lấy eo cô, dịu dàng nói: “Là thật.”

Hai đứa nhỏ Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang cũng chạy lại đây, một đứa lại ôm chân Lục Chính Đình: “Thật tốt quá, thật tốt quá!”

Bọn họ vẫn cảm thấy Lục Chính Đình không nghe thấy âm thanh là một chuyện vô cùng đáng thương, bởi vì xung quanh có nhiều âm thanh hay như thế. Hiện giờ anh cũng có thể nghe thấy, thật sự là quá tốt.

Lục Minh Lương: “Chúng ta phải đốt pháo chúc mừng.”

Tiểu Minh Quang: “Vừa rồi Tiết Hải Ba làm nổ một cái cốc chịu nóng, động tĩnh còn lớn hơn cả bắn pháo.”

Lục Minh Lương: “Làm sủi cảo đi!” Muốn ăn ngon không bằng ăn sủi cảo, đây là quan niệm của bọn họ, có chuyện gì tốt đều phải làm sủi cảo chúc mừng.

Tiểu Minh Quang: “Nếu không thì, ngày mai chúng ta đến nhà bà ngoại nói với bọn họ một tiếng, để bọn họ cũng vui vẻ một chút, cùng nhau chúc mừng.”

“Được!”

Hai cậu bé thương lượng rất nghiêm trang, mang theo thứ gì, làm sao đi đều thương lượng ổn thỏa.

Lâm Uyển vui mừng khôn xiết: “Tuấn Tuấn con mau lớn lên, có thể cùng chơi với các anh trai.”

Lục Chính Đình khiêng con trai ôm lấy vợ, nghe bọn nhỏ líu ríu nói không ngừng, cảm thấy được cuộc sống thích hợp đùa vui ồn ào như thế chân thật, ấm áp hơn cuộc sống vắng vẻ không tiếng động, sẽ không giống như biển đen âm u áp lực, lạnh lẽo lạnh lùng.

Lâm Uyển bảo đến bệnh viện nói một tiếng trước, vừa lúc đụng phải chị dâu cả Lục bưng một lọ thủy tinh, bên trong là một ít viên mật ong.

Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang lập tức qua đó giúp đỡ.

Chị dâu cả Lục cười nói: “Em dâu, vừa lúc chị muốn tìm em đây, một đống này bổ khí huyết rất tốt. Lần trước nói cho nhà mẹ đẻ em một lọ, lát nữa em hãy đưa qua đó đi.”

Lúc trước mẹ Lâm nói muốn mua một ít thuốc viên bổ khí huyết, bà ấy cầm về đi chia cho các chị em dâu, hơn nữa thím ba Lâm sinh đứa nhỏ sau đó thân thể có hơi thiếu máu. Lâm Uyển cũng nói để bà ấy ăn ít thuốc viên bổ khí huyết có sẵn, thuốc này tính ôn hòa hơn nữa chầm chậm thấy hiệu quả của tác dụng phụ rất nhỏ, ngoại trừ bổ khí huyết còn dưỡng tính khí, chỉ có dưỡng tốt tính khí mới có thể bổ khí huyết, nếu không đều là nói suông.

Lâm Uyển nhận lấy lọ thủy tinh.

Chị dâu cả Lục lại yêu thích Tuấn Tuấn, đứa nhỏ này thật sự không giống người thường, người ta lớn như vậy đều rất ầm ĩ, câu bé lại vô cùng ngoan. Cái ngoan của cậu bé cũng không phải cái ngoan của mấy đứa có chút ngốc, mà là cái loại ngoan ngoãn lười làm ầm ĩ, trừ một đôi tròng mắt rất chịu khó ra, những cái khác thoạt nhìn làm sao cũng lười.

Lục Minh Lương: “Mẹ, chuyện tốt, mẹ đoán đi! Đoán trúng có thưởng.”

Chị dâu cả Lục đã quen hai cậu bé thường xuyên trêu đùa người, cười nói: “Chuyện gì? Mẹ cũng không cần thưởng, đừng cho mẹ con chuột lớn, mẹ cũng không phải mèo.”

Tiểu Minh Quang: “Bác gái cả, bác đoán đi, đoán trúng chúng cháu mời bác ăn mứt quả.”

Trong nhà nhiều sơn tra, bọn họ có thể tự mình làm.

Chị dâu cả Lục đoán mấy lần bọn họ thi một trăm điểm hoặc là vân vân, kết quả đều không đúng.

Lục Minh Lương bĩu môi: “Không phải hai đứa con, mẹ đoán trên người chú ba thím ba đi.”

Chị dâu cả Lục kinh ngạc nhìn Lâm Uyển: “Em dâu?” Chẳng lẽ lại có? Tình cảm của hai vợ chồng nhỏ tốt như vậy, có cũng bình thường.

Lâm Uyển hiểu ngay, nhanh chóng làm sáng tỏ nói: “Không đúng không đúng, đừng hiểu lầm.” Cô chỉ vào Lục Chính Đình.

Chị dâu cả Lục: “Em ba lại thăng chức tăng tiền lương?”

Lâm Uyển lắc đầu.

Hai cậu bé gấp đến độ muốn nói ra, sao vất vả như thế chứ, lần trước mới vừa mổ, vậy nhất định là lỗ tai.

Chị dâu cả Lục thấy Lục Chính Đình ai nói ánh mắt sẽ lập tức chuyển lại đó, tâm trạng cô ta khẽ động, vui mừng hỏi: “Là lỗ tai của em ba tốt rồi sao?”

Lục Minh Lương và tiểu Minh Quang gấp muốn chết: “Ai nha, rốt cục đoán đúng rồi.”

Chị dâu cả Lục kích động thật sự: “Chị đi nói với chị dâu hai của em.” Cô ta xoay người chạy tới phòng chế thuốc: “Em dâu, em dâu!”


Bình Luận (0)
Comment