Dựa vào nội dung cốt truyện, Lục Chính Kỳ đối xử với Lục Chính Đình còn tốt, có áy náy có tôn trọng, cũng không đòi hỏi quá đáng, ngược lại hy vọng bản thân đi ra ngoài phấn đấu quay về nuôi gia đình. Nhưng Lục Tâm Liên thì không có chí khí như vậy, rất yếu ớt. Bởi vì bà Lục luôn nói anh ba có lỗi với cô ta và anh tư, khi còn nhỏ thấy đứa nhỏ làm anh tư té gãy cánh tay, khiến đầu cô ta nứt vỡ để lại ba vết sẹo, cho nên anh ba đối xử tốt với cô ta là nên làm.
Dù sao Lục Tâm Liên cảm thấy trợ cấp của anh ba nên để cô ta tiêu, có đôi khi gửi tiền tới trong huyện, đều là cô ta trực tiếp đi nhận tự mình tiêu.
Cứ như vậy, trong nhà còn phải giảm bớt đồ ăn cho Lục Tâm Liên đổi tinh bột ăn, bởi vì cô ta không nuốt nổi lương thực phụ xuống được, mà bốn năm cân lương thực phụ đổi một cân lương thực tinh. Thời kỳ giáp vụ trong nhà còn không có lương thực phụ mà ăn, còn phải nghĩ cách gom góp lương thực tinh cho cô ta, sao mà bệnh công chúa như vậy!
Chỉ cần trừ chi tiêu quá mức của Lục Tâm Liên, cuộc sống trong nhà sẽ không chỉ nâng cao hơn trước kia một hai cấp bậc.
Lâm Uyển chỉ sợ không tức chết bà Lục: “Hiện giờ là xã hội mới, không lao động không ăn cơm. Nhà chúng ta cũng giống vậy, ai không lao động sẽ không có cơm ăn. Lương thực liên quan tới bên ngoài, cũng không cần trong nhà trợ cấp lương thực qua đó nữa. Chị dâu cả chị dâu hai giám sát, nếu ai dám đánh chửi các chị, nói cho em biết, dù sao em cũng là bác sĩ trong thôn, em đi mời cán bộ đại đội làm chỗ dựa!”
Bà Lục giận đến run rẩy không ngừng: “Giảm bớt cái gì cũng không có thể hà khắc chú út và cô út.” Nói xong bà ta hùng hùng hổ hổ nói Lâm Uyển lòng dạ xấu xa không có lòng tốt, lại có thể giở trò xấu với cô út.
Lâm Uyển không thèm nhìn bà ta, tiếp tục nói: “Hiện giờ không thể thi đại học, học xong cao trung sẽ trở về làm việc kiếm đồ ăn, ai cũng không thể ngoại lệ. Cho dù có thể ở lại trong thành phố tìm được công việc, cũng phải giao một nửa tiền lương cho gia đình, dù sao cũng là trong nhà cung ứng cho bọn họ đi ra ngoài, không thể quên ân phụ nghĩa.”
Sắc mặt bà Lục lập tức xanh mét, rốt cục nhịn không được nhảy xuống đất vọt tới nhà chính muốn chửi lộn với Lâm Uyển.
Lâm Uyển liếc mắt nhìn bà ta một cái, cười đến rất là đắc ý: “Mẹ yên tâm đi, con đều đối xử bình đẳng với bọn nhỏ, tuyệt không thể để người ta nói bất công. Bọn nhỏ lớn lên thân thể cần dinh dưỡng, về sau hai ba ngày luộc trứng gà một lần, năm ngày xào món ăn có dầu mỡ một lần…”
Bà Lục đánh thì đánh không lại, nói thì không phải đối thủ, tức giận đến mức bà ta cứ giậm chân: “Ông à, ông nghe kìa… Thật sự là tức chết tôi.” Cháu trai cháu gái đối xử bình đẳng? Đều ăn của bà ta uống của bà ta tiêu tiền của bà ta? Đây là muốn chọc tức chết bà ta!
Ông Lục chỉ có thể bi thương thở dài một tiếng, con dâu ba có thân phận, cha chồng quản không được.
Nghe Lâm Uyển bố trí, bọn nhỏ là vui vẻ nhất, mỗi đứa hăng hái vỗ tay nói được.
Chị dâu cả chị dâu hai Lục thấy Lâm Uyển không có con lại có thể suy nghĩ vì mấy đứa nhỏ, hai người cũng vui mừng, thực lòng tin phục.
Trước kia bà Lục có cái gì cũng cho người bà ta coi trọng, những đứa nhỏ khác không được mò tới, cũng không công bằng chút nào.
Hiện giờ Lâm Uyển cắt giảm chi tiêu quá mức của Lục Tâm Liên, quả thực là hả lòng hả dạ! Nhìn thấy bà cụ tức thở, các cô đều cảm thấy sảng khoái.
Nói mấy câu xong, trời cũng tối.
Chị cả Lục nhanh chóng thu xếp nấu cơm, lại có một loại cảm giác quản nhà làm chủ, kích động đến nổi bước đi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lâm Uyển: “Con lên làm bác sĩ chân đất, hôm nay chúc mừng một chút, dùng dầu đậu nành hầm bí rợ, lại làm canh trứng cà chua, mỗi người đều uống hai ngụm.”
[赤脚大夫: là một thuật ngữ bắt đầu xuất hiện từ giữa “Cách mạng Văn hóa” những năm 1960 và 1970. Nó dùng để chỉ những nhân viên y tế có kiến
thức và năng lực y tế nhất định không có cơ sở cố định và thường được làng xã chấp thuận và chỉ định. Trực tiếp lãnh đạo và hướng dẫn y tế, đặc điểm của họ là: vừa làm ruộng vừa chữa bệnh, làm ruộng khi ruộng đồng bận rộn, hành nghề y khi nông nhàn, hoặc làm ruộng ban ngày.]
Bà Lục ngay cả khóc lóc kèm theo mắng chửi lẫn phản đối, kết quả không có tác dụng, ông Lục và anh cả Lục dứt khoát né tránh, bởi vì sự dày vò của đám phụ nữ, dù sao bọn họ cũng có cơm ăn làm việc như thường. Một người bà Lục cũng không nói chuyện được, tức giận đến mức nói muốn tuyệt thực.
Rất nhanh đã dọn cơm.