Lục Nhất: “Con muốn học y.” Không cần rời khỏi nhà.
Đi học tiểu học cấp hai ở trấn trên, sau đó cậu bé có thể tự học chương trình học của cấp ba, như vậy sẽ không cần rời nhà nữa. Cậu bé có thể đi theo mẹ học y thuật, thậm chí bây giờ học tri thức lý luận ngay, chờ lớn một chút là có thể cầm dao phẫu thuật… Không, dao phẫu thuật có hơi mệt, cậu bé vẫn nên học trung y bắt mạch. Vì lười biếng, cậu bé có thể học bắt mạch tinh thông một chút, như vậy thông qua bắt mạch, tứ chẩn vọng, văn, vấn, thiết cũng có thể khám bệnh.
Ừ, như vậy rất không tệ, dù sao mẹ cũng tự học, hơn nữa rất nhiều thánh thủ y học Hoa Quốc cũng chưa từng đi học gì cả, đều là theo sư phụ truyền dạy bằng miệng.
Cậu bé cũng có thể.
Lục Minh Quang vui mừng nhìn cậu bé: “Tuấn Tuấn, em rốt cục biết tương lai mình muốn làm gì rồi?”
Lục Nhất liếc mắt nhìn cậu bé một cái: “Vâng. Anh thì sao?”
Lục Minh Quang do dự một chút: “Anh?”
Chính cậu bé vẫn còn không rõ ràng như thế, anh Minh Lương thích nấu cơm, về sau cũng muốn làm đầu bếp như mẹ nói, chị gái Học Y đã học làm bác sĩ với mẹ, Niệm Thư và Minh Thụy muốn làm thợ may, hiện giờ ngay cả Tuấn Tuấn cũng biết muốn làm bác sĩ.
Như vậy mình thì sao?
Trước kia Lục Minh Quang muốn đi theo mẹ học làm bác sĩ, sau đó lại muốn làm một nhà mạo hiểm lữ hành, đi xem những cảnh sắc xinh đẹp thần bí mà mẹ nói, qua một lúc lại muốn làm các nhà khảo cổ học, chờ học lịch sử xong cậu bé cảm thấy được có thể làm một nhà lịch sử học, mà chờ khi bị toán học và vật lý mê hoặc, cậu bé cảm thấy con số thuộc về mình. Hiện giờ nhìn thấy mẹ vất vả như vậy, cậu bé lại nghĩ vẫn nên làm một bác sĩ ngoại khoa, như vậy có thể làm việc thay mẹ, mẹ đỡ phải mệt mỏi.