Sau khi tiêm thuốc tê, Khưu Thụy Nga dần dần cảm thấy bụng, thắt lưng và bắp đùi bắt đầu tê rần không có cảm giác, cô ta hoang mang muốn chết, trong lòng cũng sợ hãi không chịu được, cứ cảm thấy có khả năng mình sẽ chết trên bàn phẫu thuật, cô ta vừa khóc vừa quay đầu tìm Khưu Thủy Anh: “Chị ơi, chị đã thông báo cho Vương Tài nhà em biết chưa?”
Khưu Thủy Anh ở một bên trấn an, nắm tay cô ta và vỗ lên bả vai: “Thông báo rồi, đợi em mổ đưa con ra, cậu ta cũng gần đến rồi.”
Khưu Thụy Nga đã bình tĩnh hơn một chút, lại nhớ ra gì đó mới nói với Lâm Uyển: “Bác sĩ Lâm, lát nữa nếu như…. Nếu như có nguy hiểm gì, cô… cô giữ đứa bé nhé.”
Lâm Uyển đã vào vị trí, nghe vậy, cô ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô ta, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời và sắc bén, không hề có một chút dao động cảm xúc nào, đáp: “Cô đang nghi ngờ khả năng phẫu thuật của tôi sao?”
Còn giữ lớn giữ nhỏ nữa chứ, vớ vẩn quá.
Cô mặc đồ phẫu thuật màu xanh thẫm, đội mũ phẫu thuật và đeo khẩu trang màu trắng, trên cơ bản, gương mặt to cỡ bàn tay đã bị che hết, chỉ còn lại mỗi đôi mắt. Đôi mắt đó rơi vào trong mắt của Khưu Thụy Nga, là sáng ngời, bình tĩnh, cơ trí mà sắc bén đến vậy, sáng trong như con dao phẫu thuật nằm trên xe đẩy dụng cụ ở bên cạnh.
Thái độ tự tin của Lâm Uyển giống như một tiêm một liều thuốc bình tĩnh vào tim của Khưu Thụy Nga, khiến cô ta lập tức bình tĩnh lại, nước mắt cũng ngừng rơi.
Đúng vậy, bác sĩ Lâm lợi hại lắm, vào phòng phẫu thuật của cô không có người nào là không tràn trề sức sống.
Cô ta cũng có hơi hối hận vì đã không nghe lời bác sĩ Lâm, vốn dĩ những lời bác sĩ Lâm nói đều là thật. Tình trạng của cô ta thật sự rất nguy hiểm, không thích hợp đi lại lung tung, quyết định phải mổ đẻ nên không cần dựa theo lệ thường trong quá khứ đi lại nhiều như vậy, bởi vì tình huống của cô ta đặc thù.
Bác sĩ Lâm không lừa cô ta, cũng không phải đang nói lung tung, cho nên hiện tại lời mà bác sĩ Lâm nói chắc chắn cũng là thật.
Lâm Uyển liếc mắt nhìn cô ta rồi cúi đầu chuẩn bị làm phẫu thuật, nếu tâm trạng của Khưu Thụy Nga không ổn định, cũng có thể tiêm thuốc gây tê vào cổ cô ta, có thể giúp cô ta yên tĩnh hơn, nhưng cũng không đến mức ngủ say không có cảm giác gì.
Đẻ mổ nguy hiểm nên không thể để sản phụ ngủ mất, dễ dàng xảy ra rất nhiều nguy hiểm không xác định được, gây hại đến tính mạng của sản phụ và thai nhi.
Cũng may tình trạng chảy máu của Khưu Thụy Nga cũng không phải do vỡ ối sớm, rách nhau thai và cổ tử cung, mà là vì những cơn co tử cung do ngã và va chạm xuất hiện, dẫn đến có một diện tích nhỏ cuống rốn bị bong và chảy máu. Nhưng phẫu thuật cũng phải nhanh, bằng không sẽ xảy ra rất nhiều tình huống chưa biết.
Lâm Uyển nói với Lục Minh Dương ở bên cạnh: “Đã làm xong bảng nhóm máu phù hợp với bệnh nhân chưa?”
Lục Minh Dương gật đầu: “Đã làm rồi, cũng đã sắp xếp xong tình nguyện viên.”
Lâm Uyển: “Kêu bọn họ chuẩn bị đi.”
Tình hình của Khưu Thụy Nga khá nghiêm trọng, nếu trong lúc phẫu thuật xuất hiện tình huống xuất huyết thì phải truyền máu, bằng không chỉ vài phút đã có thể lấy mạng của cô ta.
Phẫu thuật bắt đầu, toàn bộ đều đâu ra đấy.
Mấy bác sĩ trẻ tuổi đi theo Lâm Uyển cũng được tính là có rất nhiều kinh nghiệm phong phú, người nào cũng biết mình nên làm gì, phối hợp với nhau rất lưu loát.
Nhưng sau khi gắp thai nhi ra, Lâm Uyển lập tức phát hiện ra chỗ nối giữa nhau thai và cổ tử cung xuất hiện ít máu, dần dần máu xuất hiện nhiều hơn, ở đó còn có một cục máu đỏ nhỏ.
Triệu Diễm Tú cũng phát hiện ra, lập tức chuẩn bị cắt cục máu để ngừng máu.
Với tình huống bình thường lấy thai nhi ra, nhau thai sẽ tách ra ngay sau đó, nhưng nhau thai của Khưu Thụy Nga không tự mình tách ra, mà cần phải tiến hành tách thủ công.
Bản thân đã có hơi xuất huyết, lại còn phải tiến hành bóc tách, hành động hơi sai sót một chút thôi cũng sẽ xuất hiện nguy hiểm, nếu mất máu nhiều chắc chắn phải cắt bỏ tử cung. Khưu Thụy Nga mới mang thai lần đầu, sẽ không đồng ý, nhưng nếu không đồng ý lại phải chết.
Triệu Diễm Tú không tự chủ được mà bắt đầu căng thẳng, vừa mới căng thẳng, cô ta đã theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Uyển, lại thấy trên trán cô trơn bóng không có một giọt mồ hôi, vẫn bình tĩnh hành động nhanh chóng như cũ.
Lông mi dài của cô nâng lên, liếc mắt nhìn cô ta, không nói gì nhưng lại khiến Triệu Diễm Tú bình tĩnh hơn hẳn.