Đợi Lục Học Y đọc xong thư cho mọi người, giao lại cho Lâm Uyển, Lâm Uyển thì lại giao cho Lục Nhất.
“Tuấn Tuấn, con phụ trách bảo quản thư của anh trai, sau này mấy đứa các con đi học rồi, đều phải viết thư hồi âm, cho dù số lượng từ bao nhiêu, nhưng tóm lại phải viết, không ai được lười biếng.” Lâm Uyển cố tình liếc mắt nhìn Lục Nhất.
Lục Nhất ngả người nằm lên giường đất, quay đầu nhìn thấy một chồng sách lớn, cậu bé thở dài đầy chán nản.
Sao anh trai vừa đi vào thành phố lớn đã trở nên không đáng yêu như vậy rồi chứ?
Nói cười một lúc, Lục Học Y dẫn em trai và em gái về nhà ăn cơm, còn ba chị em dâu Lâm Uyển vẫn tiếp tục nói chuyện.
Bây giờ Lâm Uyển và Lục Chính Đình đều bận công việc, nhà Lâm Uyển gần như không nấu cơm, mà đều ăn ở nhà chị cả và chị hai.
Nhớ đến lời trong thư nói, trong lúc nhất thời chị cả Lục vẫn chưa tiêu hóa xong, cái gì mà tiệm cơm lớn, rạp chiếu phim, nhà hát, kịch nói ca kịch, ngoại ngữ… cô ấy đều không hiểu.
Cho Minh Lương đi học, thật sự là quá sáng suốt.
Lúc đầu khi Lâm Uyển bàn bạc với cô ấy cho Lục Minh Lương đi theo Lục Minh Quang đi học, cô ấy cũng không hề nghĩ ngợi mà đồng ý. Tuy rằng anh cả Lục và mấy người Đậu Hoa nói xấu, châm chọc Lục Minh Lương là đi làm bạn học cùng Minh Quang, kêu cậu bé đi làm người hầu. Nhưng chị cả Lục cũng không nghĩ như vậy, Lâm Uyển và Lục Chính Đình đối với Minh Lương thế nào, bản thân cô ấy biết rõ hơn ai hết. Cậu bé đối với chú ba và thím ba chỉ có kính trọng chứ không có một lời oán trách. Hơn nữa, Lâm Uyển và Lục Chính Đình đối xử với Minh Lương và Minh Quang bình đẳng, cho dù là ở bất cứ phương diện nào.
Nếu nói Minh Quang là con nuôi, Lục Nhất là con đẻ thì sao? Lâm Uyển đối xử với cậu bé cũng không có gì khác với các anh trai, có khác cũng chỉ là cô nói chuyện với Lục Nhất nhiều hơn một chút, cũng trêu ghẹo cậu bé lười biếng không thích vận động.
Chị cả Lục cảm thấy Lâm Uyển đánh đổi cho con trai mình còn nhiều hơn cả mình, con trai và Minh Quang cũng càng có tương lai hơn, nên hiển nhiên đồng ý cho cậu bé đi cùng, hiện tại chứng minh quả đúng là như vậy.
Người từng đi tới thành phố lớn, đợi khi trở về sẽ khác với trước đây rất nhiều.
Đây chính là lời Lâm Uyển nói, đám trẻ sẽ có tương lai tốt hơn bậc cha chú của chúng.
“Hai đứa nhỏ này thật đúng là có triển vọng.” Chị hai Lục không ngừng khen: “Minh Quang còn nhỏ đã thông minh như vậy, còn Minh Lương chắc chắn có thể làm một đầu bếp, thật quá giỏi.”
Chị cả lục: “Đều là nhờ em dâu dạy tốt.”
Lâm Uyển cười đáp: “Đám trẻ đều thông minh, chỉ cần hiểu chuyện và chịu học, có ai lại kém đâu, sau khi học y và thực tập ở nhà hai năm, là có thể đi học đại học rồi.”
Năm bảy mươi bảy khôi phục kỳ thi đại học, hiển nhiên Lục Học Y muốn đi thi, với thành tích của cô nhóc, Lâm Uyển cảm thấy chỉ cần ôn tập chăm chỉ, rồi lại kêu Minh Quang chỉ dẫn một chút, muốn thi vào khoa chính quy cũng không thành vấn đề.
Lúc này, chỉ cần vào đại học khoa chính quy đều là người vô cùng giỏi, giá trị thực tế của chuyên khoa đều không thấp.
Mà tuy thành tích đi học của Lục Niệm Thư và Lục Minh Thụy không xuất sắc được như bọn họ, nhưng hai đứa trẻ cũng có hứng thú khác, thích may vá thêu thùa, và thích làm thủ công, bản thân họ chính là ưu thế rất lớn.
Sau này không thi vào khoa chính quy, thì thi vào một chuyên ngành hoặc là trung cấp nghề cũng rất giỏi rồi.
Lúc này trung cấp nghề cũng là một nơi rất tuyệt vời.
Dù sao trong rất nhiều thôn, cả thôn không có lấy một khoa chính quy, rất nhiều năm mới cho ra một chuyên ngành hoặc trung cấp nghề.
Chị cả Lục cũng liên tục gật đầu, nói với chị hai Lục: “Chắc chắn rồi.”
Chị hai Lục: “Em không lo chuyện này, không đi học đại học thì ở bệnh viện chúng ta cũng rất tốt mà. Không phải bác sĩ Tiểu Chu trong bệnh viện huyện cũng bước ra từ đại học sao? Bây giờ cũng đang làm bác sĩ ở huyện.”
Ba chị em dâu nói chuyện, mơ mộng về cuộc sống sau này, tất cả đều rất thoải mái và hòa thuận.
Chị cả Lục: “Thật không dám tưởng tượng về cuộc sống hiện tại này, cho tới bây giờ, chị cũng không nghĩ mình còn có thể sống tốt được như vậy.”
Lâm Uyển nở nụ cười: “Gắng sức nghĩ đi, cuộc sống tốt vẫn còn ở phía sau, phúc hưởng không hết ấy chứ.”