Cô cắm châm điện cực vào đầu Lâm Tuấn, căn cứ theo chỉ dẫn của hệ thống, di chuyển một cách chậm rãi mà cẩn thận, từ từ xuyên qua khe hở não bộ và rãnh não của anh ta, hướng về vị trí ổ bệnh từng chút một.
Bản thân đại não của người chính là một nhà máy phát điện cỡ nhỏ, lượng điện trong đó có thể thắp sáng một bóng đèn mười mấy oát. Chính nhờ thông qua những dòng điện hơi yếu này, mà não bộ có thể truyền tin tức giữa các nơron và các bộ phận của cơ thể.
Cho nên dùng châm điện cực can thiệp vào quá trình phóng điện khác thường não bộ, là một cách chữa trị rất có tính sáng tạo.
Lâm Uyển hy vọng có thể từ từ nghiệm chứng tính khả thi trên cơ thể của những người bệnh khác, nếu như thành công, đây chính là tin mừng cho các bệnh nhân động kinh và bị não.
Sau hai tiếng rưỡi, cô kết thúc cuộc phẫu thuật, Lâm Tuấn đã chìm vào giấc ngủ say.
Lâm Uyển lén nói với hệ thống: “Tiểu Cửu, cảm ơn sự hỗ trợ toàn lực của mi, nếu không có mi, đến bây giờ tôi cũng không có cách nào chữa khỏi chân và tai cho anh ba, càng không có cách nào chữa lành bệnh cho anh cả và anh hai.”
Bệnh viện tỉnh từng nói tình trạng của Lục Chính Đình trừ phi có kỳ tích, bằng không cũng không có cách nào chữa khỏi được, nhưng bây giờ cô đã chữa lành rồi, bọn họ đều nói cô đã tạo ra kỳ tích.
Bây giờ cô muốn chữa cho hai người bệnh động kinh nghiêm trọng, lại sắp tạo ra một kỳ tích khác.
Quá trình chữa bệnh của Lục Chính Đình không thể mô phỏng lại trên người bệnh khác, nhưng cô lại hy vọng phương thức chữa bệnh cho anh cả và anh hai có thể làm lại được.
Chỉ cần công nghệ kéo theo y học không ngừng tiến bộ, thì cô tin rằng nhất định có thể.
999: “Ký chủ nói với tôi quá nhiều lời cảm ơn rồi, chúng ta tuy hai mà một, không cần thiết phải nói cảm ơn.”
Lâm Uyển: “Tôi sẽ cố gắng kiếm nhiều điểm y đức hơn.”
999 lập tức hóa thành sao sáng ngập trời, ra sức giải thích mắt ngôi sao là gì: “Ký chủ, tôi yêu cô quá.”
Lâm Uyển mở cửa ra ngoài, Lục Chính Đình đang ngồi trước bàn trong nhà chính đợi cô, thấy cô đi ra, đôi mắt của anh sáng ngời, lập tức đứng dậy: “Xong rồi sao?”
Lâm Uyển gật đầu: “Tất cả đều thuận lợi.”
Lục Chính Đình tiến lên ôm cô: “Đi nghỉ ngơi chút đi, đợi nấu cơm xong sẽ gọi em.”
Lâm Uyển nở nụ cười: “Em không mệt, buổi chiều có thể làm phẫu thuật cho anh hai.”
Lâm Tụ đi từ bên ngoài vào: “Hay là đợi hai ngày nữa đi, em gái nghỉ ngơi một chút đi đã.”
Lâm Uyển: “Anh hai đừng lo, bây giờ dễ hơn trước kia rất nhiều, không vất vả như vậy nữa đâu.”
Vất vả nhất là lần đầu tiên, một người đã mất tận tám tiếng đồng hồ rồi, lần thứ hai là năm tiếng, bây giờ chưa đến ba tiếng đã xong xuôi.
Lâm Tụ lại kiên quyết kêu cô đi nghỉ ngơi, sau đó quyết định trưa ngày mai mới làm.
Nấu xong sủi cảo, bọn họ ăn sủi cảo ở nhà chính, bảo mẫu Lục dẫn hai đứa trẻ cũng ngồi ăn ở một bên.
Lúc này Lâm Tuấn cũng đã tỉnh lại. Anh ta có một loại cảm giác nhẹ nhõm chưa bao giờ từng có.
Vốn dĩ trong đầu như có hàng vạn sợi tơ thít chặt lại, ghìm đầu óc anh ta lại đến dại cả đi, khiến lúc nào anh ta cũng run lập cập. Sau đó có một chiếc kéo từ từ lướt đi, cắt đứt mấy sợi tơ đó, khiến anh ta cảm thấy thoải mái hơn một chút. Sau này, sợi tơ bị cắt đứt đó càng ngày càng nhiều, sự ràng buộc đối với đại não cũng càng ngày càng ít, thậm chí còn có thể kiểm soát sự kìm hãm của sợi tơ đối với não bộ, khiến anh ta không còn thường xuyên phát bệnh nữa.
Hiện giờ, anh ta cảm giác được rất rõ ràng, sợi tơ trong đầu đã hoàn toàn bị phá hỏng hết, bọn chúng cũng không còn khả năng ràng buộc đầu óc anh ta, ép buộc anh ta phải co quắp run rẩy mất kiểm soát đối với cơ thể, hay mất đi ý thức tỉnh táo nữa.
Anh ta đã tự do rồi!
Anh ta thật sự đã tự do, đây là sự thật!
Lâm Tuấn lập tức ngồi dậy, từ từ khống chế đầu óc mình làm ra vài động tác. Động tác mà trước đây không làm được, bây giờ lại làm được một cách rất nhẹ nhàng.
Anh ta thật sự khỏe lại rồi, cũng sẽ không còn phát bệnh nữa.
Lâm Tuấn xuống đất, đi giày vào, rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cả nhà đang ăn sủi cảo, nhìn thấy anh ta, đều vừa cười vừa gọi anh ta.
Trên gương xưa nay vốn luôn lạnh lùng của Lâm Tuấn hiện ra nụ cười thư thái, tuấn tú đến cực điểm: “Con thật sự đã khỏe lại rồi.”
Lục Chính Đình nắm tay Lâm Uyển, nói với anh ta: “Chúc mừng anh.”
Mẹ Lâm kích động đến mức nước mắt tuôn rơi, lập tức che miệng, cha Lâm cũng ra sức nói tốt, tốt.