Cho nên tiền riêng của Lục Chính Đình giấu ở nơi này, quả thực không sơ hở tý nào.
Lâm Uyển lại đây tìm anh, anh đưa cho Lâm Uyển một quyển sổ con, bên trên viết sổ tiết kiệm không kỳ hạn, bấy giờ ở nông thôn đều là gửi ở trong hợp tác xã tín dụng.
Anh lại đưa cho Lâm Uyển một con dấu riêng nho nhỏ, còn có một bức thư giới thiệu dài hạn, bên trên có ấn tay của anh và ký tên.
Lâm Uyển kinh ngạc nói: “Đây là cái gì?”
Lục Chính Đình: “Sau này toàn bộ trợ cấp gửi ở trên đây, dùng con dấu và thư giới thiệu để lấy.” Ban đầu chia cho bà cụ phần đó, cũng sẽ không chia ra nữa, tất cả ở trong đây. Chuyện này cũng không phải hôm nay anh quyết định, mà là khi Lục Chính Kỳ đào hôn, Lâm Uyển dưới tình thế cấp bách đã quyết định gả cho anh. Anh đã viết thư, yêu cầu chuyển tất cả trợ cấp ở trong quyển sổ tiết kiệm này của chính anh, dùng số tiền này bồi thường cho Lâm Uyển.
Lâm Uyển ngẩn ra: “Cho em?” Lúc trước cô nói như vậy là vì tức bà cụ, bảo Lục Chính Đình giữ tiền lại sau này dưỡng già dùng.
Lục Chính Đình gật đầu: “Anh không có cơ hội gì để dùng tiền, em có chuyện làm, cầm có tác dụng.”
Anh cảm thấy mình có hơi không đủ quang minh lỗi lạc, anh biết Lâm Uyển không tham tiền của anh, nếu anh đưa tiền cho cô, cô sẽ thêm một tầng quan hệ với anh. Có mối quan hệ này, có lẽ chờ Lục Chính Kỳ trở về, cô cũng sẽ không lập tức rời khỏi anh.
Anh không rõ bản thân có lòng dạ gì, dứt khoát không suy nghĩ nữa, bởi vì hiện giờ trong lòng anh bị cái gì tràn đầy ê ẩm ngọt ngào.
Lâm Uyển nghĩ một lúc, bèn cầm cây bút viết: “Coi như anh ra tiền em xuất lực, chúng ta làm chút gì đi, về sau kiếm tiền trừ vào tiền vốn, hai ta chia một nửa lợi nhuận.”
Con người Lục Chính Đình đen kịt, bên trong có ánh sáng: “Được, em làm chủ.”
Đôi mắt Lâm Uyển ánh nước đều cười cong lên, ở dưới ngọn đèn lờ mờ cực kỳ sáng chói xinh đẹp động lòng người: “Anh cũng thật khiến người ta thương yêu.” Thiếu chút nữa cô đã vươn tay sờ đầu của anh, dù sao cũng nhịn xuống.
Cô nghĩ mình không có nơi giữ tiền, không bằng đưa Lục Chính Đình thu vào, khi cần lại hỏi anh lấy ra.
Lục Chính Đình đương nhiên không có ý kiến, anh có một cảm giác trải qua cuộc sống hai người, trong lòng ngọt ngào.
Bởi vì Lâm Uyển nửa đường trở về, khiến anh bị mở ra vết sẹo cũng không cảm thấy khổ sở. Có người quan tâm, có người nhớ thương, loại cảm giác này, rất ấm áp. Cô giống như một mặt trời ấm áp từ từ mọc lên, xua tan đi từng chút một tối tăm trong lòng.
Anh không nhịn được rung động trong lòng, nói một câu: “Ngày mai anh với em về nhà mẹ đẻ đi.”
Tuy rằng không thể đi, nhưng anh nhịn không được.
Anh nắm chặt xe lăn, viền môi căng thẳng, không để mình nói ra lời đổi ý, con ngươi đen lại khẩn trương nhìn chằm chằm cô.
Lâm Uyển vẫn là thái độ đó: “Đường không dễ đi, nếu anh đi lại mệt thêm nữa. Vẫn là về rồi nói sau.” Cô viết mấy chữ quan trọng, gần như anh nhìn vào là hiểu được.
Đường không dễ đi, xe lăn của anh không tiện, đường vòng quá xa, anh quá mệt mỏi.
Cô uyển chuyển từ chối, mặc dù ở trong dự kiến, anh vẫn có chút mất mát. Nhớ tới Chu Tự Cường đạp xe đạp vòng quanh, anh có một loại tư vị nói không nên lời, thời điểm anh cũng đã từng có thể đạp xe đạp, nhưng lúc đó anh không biết cô.
Lâm Uyển nói thoa dầu thuốc cho anh.
Lục Chính Đình: “Về nhà rửa một chút lại thoa.”
Lâm Uyển mang theo dầu thuốc cùng về nhà với anh.
Khi quẹo vào ngõ nhỏ, anh lại giãy dụa một hồi: “Anh có thể mượn xe lừa, xe nhỏ, đường bình thường đều có thể đi, ngõ nhỏ cũng có thể vào, lừa rất ngoan, em đánh xe đều nghe lời em…”
Anh sợ cô từ chối, bèn liên tục nói rõ lí lẽ, sau đó anh thấy Lâm Uyển cười rộ lên, nói: “Được rồi.”
Lâm Uyển gật đầu nói được rồi, chỉ thấy Lục Chính Đình nghiêng đầu nhìn cô, trong ngọn đèn mờ mờ đêm tối, lồng dáng người cao ngất của anh, chiếu lên khuôn mặt trắng nõn tuấn mỹ của anh, có ý cười chảy vào trong mắt anh.
Anh cũng thật đẹp!
Cô nhịn không được đùa giỡn anh: “Anh anh tuấn như vậy, đừng tùy tiện nhìn em, em sẽ nhịn không được mà động tâm.”
Sau đó ánh mắt Lục Chính Đình lại càng sáng, quả thực sáng đến bức người, nhìn Lâm Uyển mà tim đập nhanh xuyên suốt.
“Chú ba, thím ba, chú thím đã về rồi?” Lục Minh Lương nghe thấy động tĩnh chạy về phía bọn họ: “Bà cháu ép đóng bậc cửa vào, chú thím cẩn thận.”
Lâm Uyển bước một bước lớn lên: “Thật sự là không có mắt nhìn tốt chút nào.” Cô nhấc bậc cửa lên.
Lục Chính Đình nói đi tắm rửa trước, Lục Minh Lương đi theo anh, còn có thể giúp đỡ nâng khăn mặt linh tinh.