Một quyền nặng nề rơi thẳng vào mặt anh ta, đánh cho đầu anh ta quay ngoắt lại, đau đến mức anh ta ôm mặt gào lên: “Đánh… đánh người…”
Mọi người đều nhìn đến ngây người, chưa bao giờ từng nghĩ Lục Minh Quang ngoan ngoãn đáng yêu lúc nhỏ, lớn lên cũng ôn hòa dịu dàng nho nhã lễ độ, lại biết ra tay đánh người!
Lục Minh Quang da trắng dáng cao, vóc người còn rất thẳng tắp, đứng ở nơi đó khí thế hơn người. Cho dù Du Quốc Kiến lớn hơn cậu bé rất nhiều tuổi, nhưng lại không có dũng khí đánh trả lại.
Lục Minh Quang liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Chuyện về thành phố đi tìm ủy ban cách mạng, bệnh viện không phụ trách.” Cậu bé đỡ cánh tay Lâm Uyển: “Mẹ, mẹ ngồi cả sáng rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”
Thực ra Lâm Uyển ngồi chưa đến một tiếng, cô phối hợp nhìn đồng hồ: “Ôi, đã mười một rưỡi rồi, tản đi.”
Cô cúi đầu lặng lẽ nhìn tay của Lục Minh Quang, da cậu bé rất trắng, khi đánh người quá dùng sức nên lúc này sống ngón tay đều đỏ hết lên.
Lục Minh Quang cười: “Không sao ạ.”
Ở trước mặt người nhà, cậu bé vẫn là đứa trẻ yên tĩnh và ngoan ngoãn như lúc nhỏ.
Lập tức có người đưa thuốc mỡ tới, Lâm Uyển thoa chút thuốc cho cậu bé, sau đó cùng nhau ra ngoài tản bộ. Bọn họ đi tới bên trung tâm vận chuyển hành khách ở công xã, vừa vặn nhìn thấy Lục Nhất tan học trở về.
Lục Nhất học hai năm tiểu học, năm ngoái đã nhảy đến trung học cơ sở, nếu không phải còn nhỏ, Lâm Uyển không cho phép cậu bé tới bệnh viện, thì lúc này cậu bé còn muốn nghỉ cả học.
Thực sự là không học được gì cả, tài liệu và sách mà anh trai cho cậu bé cũng đủ để cậu bé học rồi, hơn nữa cho dù gặp phải nan đề gì, thì anh trai và cha mẹ đều có thể đưa ra đáp án.
“Anh, chiều nay em có thể tới bệnh viện học giải phẫu được không?” Lục Nhất đi học chưa bao giờ mang theo cặp sách, mà toàn ném luôn ở trường học, cũng chưa bao giờ làm bài tập về nhà, dù sao cậu bé cũng biết hết, giáo viên cũng không làm khó cậu bé.
Lục Minh Quang: “Không thể.”
Lâm Uyển cười bảo: “Lục Nhất, nếu như con cảm thấy học cấp hai không thú vị, vậy con lên cấp ba đi, kêu cha con nói hộ con một tiếng.”
Lục Nhất: “Nhưng con không muốn ra ngoài đi học đâu.” Ở nhà tốt hơn nhiều.
Lục Minh Quang: “Đợi anh về phòng thí nghiệm, em đi cùng anh đi.”
Lục Nhất: “Nhưng em không muốn học máy tính.”
Lục Minh Quang: “Cho dù em muốn học y, nhưng vẫn cần phải học kiến thức hệ thống, hơn nữa tương lai chính là thế giới của máy tính, nếu em không biết máy tính, học y cũng không học tốt được.”
Lục Nhất: Nói đến cùng vẫn là muốn quản lý em chứ gì, anh trai càng lớn càng không đáng yêu.
“Em muốn học lớp đào tạo của bệnh viện chúng ta, không phải thế cũng được rồi sao?”
Lâm Uyển nhẹ nhàng búng lên trán cậu bé: “Lớp đào tạo ở bệnh viện chúng ta đặc thù, cần ít nhất tròn mười lăm tuổi.”
Hiện giờ lớp đào tạo ở bệnh viện thị trấn Ngũ Liễu đã nổi tiếng toàn quốc, được nhiều lần lên báo, từng lên các tờ báo lớn và các đài truyền hình. Không ít huyện đều đưa bác sĩ chân đất của mình tới đây đào tạo, sau khi học lớp sơ cấp, còn có thể học lớp trung cấp và lớp cao cấp.
Bác sĩ chân đất được đào tạo ra như vậy, có thể phát huy tác dụng rất lớn ở các đại đội.
Lục Nhất hoàn toàn sụp đổ.
Lục Minh Quang nói với Lâm Uyển: “Mẹ đừng để em trai lên huyện học cấp ba.”
Đối với trẻ con bình thường mà nói, vào huyện học cấp ba chính là một thành tích rất tuyệt vời, nhưng đối với Lục Nhất mà nói, nó chỉ đơn giản là lãng phí thời gian mà thôi. Lục Minh Quang đã quyết định khi cậu bé về thủ đô sẽ đưa em trai đi cùng, để em trai lần lượt học các chuyên ngành ở đại học thủ đô và phòng thí nghiệm trong vài năm, đến lúc đó lớn rồi cũng sẽ biết mình muốn làm gì.
Một đứa trẻ thông minh như Lục Nhất, các giáo viên đều thích, cho dù không có chuyên ngành cố định thì bọn họ vẫn vui vẻ chỉ dẫn, không có bất cứ vấn đề gì.
Lâm Uyển cũng biết Lục Nhất là bé cưng của hệ thống, có hơi ưu tú đến mức thái quá. Cũng may trong nhà có một anh trai thông minh, hơn nữa cô cũng là tự học thành tài, lúc còn nhỏ Lục Chính Đình cũng vô cùng thông minh, cho nên cậu bé cũng không chói mắt đến vậy.
Cô cười bảo: “Được, con dẫn em đi đi, tránh cho nó ở nhà nhàm chán.”
Lục Nhất ở nhà cũng không nhàn rỗi, từ bệnh viện lén cầm dao phẫu thuật đi giải phẫu chuột đồng, chỉm sẻ, đến nhà ai giết gà đều mời cậu bé đi giết. Cậu bé giết gà chính là làm giải phẫu, nếu đối phương không nói rõ cỡ thịt bao nhiêu, thì cậu bé có thể giải phẫu rõ ràng ra từng bộ phận một.