Mọi người nghe thấy giọng nói của Lục Chính Đình, đều quay về vị trí của mình, giả bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Lục Chính Đình nhấc chân dài bước vào trong phòng, bởi vì dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng, sắc mặt u ám như nước này, vừa vào phòng đã khiến người cảm thấy không gian lập tức co hẹp lại rất nhiều, không khí cũng trở nên áp lực hơn hẳn.
Lục Chính Đình lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Ngọc Nhuận: “Cô ở văn phòng nào?”
Chu Ngọc Nhuận trừng to đôi mắt nai con ướt át của mình nhìn anh, người đàn ông này cao lớn tuấn tú, cho dù là mặt mũi tinh tế hay là sống mũi cao thẳng, hoặc là đôi môi hồng nhuận, khuôn cằm sắc bén. Gần như không có điểm nào là không phù hợp với sở thích của cô ta.
Năm ngoái lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh, tim đã đập loạn như hươu chạy, cảm thấy anh như thể sinh ra vì mình, cho nên, để tiếp cận anh, cô ta đã nghĩ cách chuyển từ đoàn văn công qua nha môn lạnh lùng này.
Cô ta bị Lục Chính Đình chất vấn ngay chính diện, chỉ cảm thấy uy áp nặng nề từ trên người anh trút thẳng về phía mình, khiến cô ta hít thở có hơi khó khăn, tim đập càng có hơi mất kiểm soát.
“Trưởng phòng Lục, tôi, tôi là Tiểu Nhuận, chúng ta… đã từng gặp nhau vài lần rồi, tôi, bây giờ tôi được điều đến phòng y tế chúng ta.” Cô ta ngẩng đầu, trừng to đôi mắt đầy vô tội, cái miệng nhỏ hồng nhuận hơi hé ra, cô gái xinh xắn như vậy không ai có thể cưỡng lại được.
Cô ta có tự tin này.
Lục Chính Đình nhíu chặt đôi mày rậm: “Tới từ đâu thì về đó đi, tôi sẽ nói với bên phòng nhân sự.”
Nói xong, anh quay người đi vào văn phòng của mình, khi đi tới trước bàn, một mùi hương rất nồng truyền tới, mùi này giống y như trên người Chu Ngọc Nhuận vừa rồi, anh không khỏi nhíu mày, liếc mắt, bất mãn nhìn bàn làm việc của mình, điện thoại và các vật phẩm trên bàn chắc hẳn đã bị cô ta động qua.
Anh để lại một tờ giấy kêu người quét dọn vệ sinh toàn bộ rồi dán lên tủ văn kiện, sau đó xách bao công văn đi ra ngoài cửa.
Anh đã bốn ngày chưa về nhà, vốn tâm trạng không tốt cho lắm, kết quả Chu Ngọc Nhuận tới càng khiến anh ngột ngạt hơn. Nếu cô ta không phải phụ nữ mà là đàn ông ở đó nói bậy thì có thể anh đã dùng một cước đá văng đi rồi.
Nghĩ tới Chu Ngọc Nhuận nói gì mà tình cảm giữa anh với Lâm Uyển không tốt, bằng không sẽ không chỉ sinh một đứa con, là lại khiến trong lòng anh lại bốc lên lệ khí.
Sinh con nguy hiểm như vậy, đau như vậy, cho dù cô muốn sinh tiếp thì anh cũng không nỡ bắt cô chịu tội.
Khi đi đến cửa, anh quay người lại, liếc mắt nhìn đám người trong văn phòng, lạnh lùng bảo: “Mấy ngày này tôi về nhà, có việc thì gọi điện.” Nói xong anh đi ngay.
Anh vừa đi, cuối cùng bầu không khí ngưng đọng trong văn phòng cũng bắt đầu buông lỏng, có người oán trách Chu Ngọc Nhuận: “Đồng chí Tiểu Chu, cô đừng rước thêm phiền phức cho chúng tôi nữa. Miếu nhỏ của chúng tôi không chứa nổi đại phật như cô đâu, mời đi cho.”
Chu Ngọc Nhuận vô cùng tủi thân, cô ta quay người đuổi theo Lục Chính Đình ra ngoài, trông thấy anh đang nói chuyện với người ta ở bên ngoài, sau đó đi về phía chiếc xe Jeep của anh, cô ta co giò lên đuổi theo.
“Lục Chính Đình!” Cô ta chạy qua.
Lục Chính Đình đang duỗi tay mở cửa xe, nghe thấy tiếng của cô ta lại hừ nhẹ một tiếng. Ở nơi này, chỉ cần người khác nói Lâm Uyển không tốt thì đó chính là kẻ địch của anh, cũng chẳng muốn liếc mắt nhìn lấy một cái. Anh hoàn toàn không cảm giác được Chu Ngọc Nhuận thích anh và theo đuổi anh, anh chỉ quan tâm lời cô ta nói về Lâm Uyển.
Không thể nhịn được!
Vốn dĩ nể cô ta là phụ nữ nên chẳng muốn so đo, nhưng không ngờ cô ta còn đuổi theo.
Chu Ngọc Nhuận nhìn thấy ngón tay thon dài của anh đặt lên cửa xe, nhưng lại không lập tức lên xe, cảm thấy anh đang đợi mình, có khả năng vừa rồi ở trong văn phòng, anh là đàn ông cần thể diện, nhưng đợi đến nơi không có người ngoài, anh sẽ nói chuyện với mình thì sao.
Cô ta lập tức vui vẻ đi qua, gọi một tiếng “Lục Chính Đình” như vậy, gương mặt cũng ửng hồng cả lên.
Lục Chính Đình liếc mắt nhìn cô ta một cách lạnh lùng: “Cô có hiềm khích với vợ tôi sao?”
Chu Ngọc Nhuận khó hiểu nhìn anh, lắc đầu: “Không có.”
Lục Chính Đình: “Nếu đã không có hiềm khích, tại sao cô lại bàn tán sau lưng cô ấy.”
Chu Ngọc Nhuận phủ nhận theo bản năng: “Tôi, tôi không bàn tán về cô ta.” Cô ta chỉ tìm bằng chứng Lục Chính Đình cũng không đối xử ân ái với Lâm Uyển như người khác đã nói mà thôi.