Cục trưởng Trần nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn và thẳng tắp của anh, lấy khăn tay ra lau trán, nghĩ rằng Lục Chính Đình chắc hẳn không có lòng thù địch gì với mình đâu. Tuy rằng mình có quan hệ không tệ với vị bị giáng chức kia, cũng nghe vị đó nói muốn cho Lục Chính Đình biết tay một chút, nhưng vừa mới bày ra vài chướng ngại vật, còn chưa đợi nổi lên tác dụng thì vị đó đã bị bắt mất rồi.
Điều này không thể không khiến ông ta nghĩ nhiều.
Đừng thấy Lục Chính Đình này là người từ quê lên, nhưng năng lực không thấp.
Nhìn thấy nhiều người như vậy thăng chức giáng chức, mà ông ta vẫn không có sự thay đổi gì cả, cục trưởng Trần cảm thấy vẫn rất hài lòng. Tự cho rằng khả năng của mình bình thường, cũng đã ở đơn vị một thời gian rất dài, chỉ cần không tham gia vào vấn đề quan trọng, thì mình có thể ở vị trí này đến lúc dưỡng già đi.
…
Trước khi về nhà, Lục Chính Đình đi một chuyến tới khu tập thể gia đình trước.
Năm nay anh được chia một căn ở khu tập thể gia đình, tuy rằng không chuyển qua nhưng cũng dọn dẹp rất ngăn nắp và sạch sẽ. Nếu như công việc của anh bận rộn, không thể ngày nào cũng về nhà thì sẽ ở nơi này, có đôi khi Lâm Uyển tới họp, cũng sẽ ở lại đây.
Gần đây hai đứa trẻ Lục Minh Quang và Lục Minh Lương từ thủ đô trở về, tới tỉnh và thành phố giữ chức, khi không thể về nhà cũng sẽ ở đây.
Khi Lục Chính Đình ra ngoài lấy xe, phát hiện ra không thấy xe Jeep của mình đâu, biết ngay là đã bị Lục Minh Quang lái đi mất.
Cậu bé có chìa khóa xe.
Bây giờ hai đứa trẻ Lục Minh Quang và Lục Minh Lương đều đang giữ chức ở trung tâm máy tính thành phố, chỉ đạo tổ chức và thành lập trung tâm máy tính thành ủy và tổ nghiên cứu phát triển, đồng thời Lục Minh Quang vẫn còn đang giữ chức ở trung tâm máy tính, đương nhiên cậu bé vẫn là nhân viên cốt cán tại trung tâm nghiên cứu phát triển máy tính của đại học quốc gia thủ đô như cũ.
Thân là người xuất sắc trong nghề, đang giữ chức tại trung tâm nghiên cứu và phát triển quốc gia nhưng vẫn có thể không quên quê nhà, dưới tình huống không vi phạm chính sách, vẫn bằng lòng về quê giữ chức, hiển nhiên rất được hoan nghênh.
Cho nên sau khi cậu bé nhậm chức được một khoảng thời gian này, còn bận hơn cả Lục Chính Đình.
Lục Minh Quang vô cùng hiểu chuyện, Lục Chính Đình và Lâm Uyển rất ít khi can thiệp vào chuyện của cậu bé, ngoại trừ một điểm Lục Minh Quang thích lái xe này.
Lâm Uyển đã nhắc nhở cậu bé vài lần, tuổi tác của cậu bé còn nhỏ, chưa đến mười tám tuổi tốt nhất đừng lái xe, hơn nữa còn không thể lái nhanh. Nhưng lúc này cũng không có cách nói thi bằng gì đó, dù sao cũng không có bao nhiêu xe, người có xe nhất là xe Jeep, trên cơ bản đều là cơ quan hoặc bộ đội, cho dù trẻ tuổi, chỉ cần biết lái đều không thành vấn đề.
Nhất là người thông minh và lợi hại như Lục Minh Quang, khiến trong tiềm thức của mọi người đều không coi cậu bé là đứa trẻ.
Đương nhiên Lục Minh Quang rất nghe lời Lâm Uyển, lái xe vẫn rất vững vàng, chỉ là không nhịn được mà đi tìm người đua xe. Đợt cậu bé ở thành phố, có quen vài thanh niên trẻ, thường xuyên hẹn nhau tới gò đất không người ở khu ngoại ô để đua xe.
Cậu bé từng học chương trình học về máy móc, điện lực, tự động hóa, hiển nhiên cũng biết thay đổi những chiếc xe này, khiến chúng chạy càng nhanh hơn và ổn hơn, cũng càng hỗ trợ nhu cầu của cậu bé hơn.
Sau khi Lâm Uyển biết cũng lo lắng không chịu được, một đứa trẻ nhà con chơi lớn như vậy làm gì? Cái khác cũng thôi đi, nhưng đua xe, lỡ như xảy ra chuyện gì thì đó chính là hối hận không kịp. Cho nên cô thả lỏng, cho phép Lục Minh Quang lái xe, thậm chí là chơi đua xe với người ta, nhưng tuyệt đối không thể đi đến những khu vực nguy hiểm, và không thể bị thương.
Cho dù con cái có xuất sắc và ưu tú trong sự nghiệp, nhưng ở trong mắt cô, cậu bé vẫn là một đứa trẻ vị thành niên. Người làm cha mẹ, tuy rằng hy vọng con mình xuất sắc, nhưng so với an toàn khỏe mạnh, hiển nhiên cái sau vẫn quan trọng hơn.
Lục Chính Đình thì thoải mái hơn nhiều, anh từng đi cùng Lục Minh Quang nên hiểu tình hình đua xe của bọn trẻ, hơn nữa tuy cậu bé lái xe nhanh nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh.
Qua một lúc, anh đã nhìn thấy một chiếc xe Jeep phi thẳng tới giống như mãnh thú, mang theo một trận cát bụi, đến trước mặt thì phanh gấp lại, chiếc xe dừng ngay lại bên cạnh Lục Chính Đình một cách không nghiêng không lệnh.
Lục Minh Quang lái xe, còn Lục Minh Lương ngồi ở ghế phụ lái, hai đứa trẻ thò đầu ra khỏi cửa sổ chào hỏi anh.