Cậu bé có được danh tiếng và lợi ích tương ứng, ngoài cuộc sống, và nhu cầu học tập, hiển nhiên cũng có cả các mối quan hệ.
Nếu cậu bé gặp phải phiền phức gì, có thể trực tiếp cầu sự hỗ trợ từ người liên quan, đối phương sẽ lập tức cung cấp sự hỗ trợ và bảo vệ kịp thời.
Cậu bé không cầu sự giúp đỡ vì chuyện của mình, nhưng nếu có người muốn tính kế cha mình, vậy hiển nhiên cậu bé không định bỏ qua dễ dàng.
Ngoại trừ có người giúp cậu bé điều tra vết nhơ của người chống lưng cho Chu Ngọc Nhuận, đồng thời cậu bé còn biết có người lén lút muốn gây tội ác với Lục Chính Đình.
Sau khi Lục Minh Quang có được tin tức, đã âm thầm quan sát và bảo vệ Lục Chính Đình, nhưng vẫn luôn không có dấu vết. Sau đó cậu bé quyết định chủ động đi tìm kiếm, tuy rằng không xác định được là ai, nhưng thông qua kiểm tra có thể khóa chặt cách thức đối phương có thể ra tay.
Nếu muốn ra tay một cách thần không biết quỷ không hay, vậy một là thức ăn, hai là ra tay với xe.
Lục Chính Đình chưa bao giờ làm tự biến mình thành đặc biệt ở đơn vị, bữa nào cũng ăn chung với mọi người ở nhà ăn, tuyệt đối không tự nấu riêng, anh làm người nghiêm túc, chưa bao giờ ăn vặt ở những nơi khác ngoài ở nhà, cho nên ra tay ở phương diện ăn uống cũng không dễ dàng.
Như vậy chỉ có thể ra tay với xe của anh.
Lục Minh Quang đặc biệt lái xe Jeep tới xưởng sản xuất phụ tùng ô tô rồi tự mình đích thân kiểm tra một phen, quả nhiên đã kiểm tra ra vài vấn đề nhỏ. Một vấn đề nằm trên phanh xe, bởi vì bị động tay chân, cho nên nửa tháng hai mươi ngày chắc chắn phanh sẽ không ăn nữa.
Vấn đề thứ hai nằm trên động cơ, có người đã vặn lỏng mấy con ốc vít. Đến khi đó cho dù Lục Chính Đình là sáng sớm đi làm hay là buổi tối tan làm về nhà, bởi vì người ít xe ít, tốc độ lái chắc chắn sẽ rất nhanh, một khi phanh xe có vấn đề, vậy sau đó cũng không thể tưởng tượng nổi nữa.
Sắc mặt của Lục Chính Đình thay đổi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Cha biết rồi, về nhà gọi một cuộc điện thoại tới cục cảnh sát, để bọn họ điều tra xem.”
Xe của anh đỗ ở đơn vị, phỏng chừng có người đã lén động tay chân vào.
Lục Minh Quang: “Cha, cha có thể đoán ra được là ai không?”
Lục Chính Đình lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa.”
Không làm chuyện thẹn với lòng thì không sợ quỷ gõ cửa, đương nhiên có vài người không thích yên ổn làm người, lại cứ nhất định làm quỷ, như vậy anh cũng sẽ không ra tay nương tình.
Đột nhiên, đôi mắt anh bị tia sáng không biết ở đâu chiếu vào, sau gáy lập tức lạnh toát, cơ thể căng cứng theo bản năng, quát: “Minh Lương, phanh xe…”
Anh còn chưa nói hết câu, đã có thứ lóe lên tia sáng rồi bay về phía xe Jeep của bọn họ, bốp một tiếng đập mạnh lên kính chắn gió trước xe, trực tiếp đập vỡ thủy tinh chắn gió văng tứ tung.
Một tay của Lục Chính Đình nhanh chóng ấn đầu của Lục Minh Quang xuống, đồng thời lập tức nghiêng người tới, duỗi tay trái ra đằng trước kéo mạnh Lục Minh Lương sang ghế phụ lái, khó khăn lắm mới tránh va đập.
Cục sắt đập vỡ kính thủy tinh của xe, sượt qua cánh tay trái của Lục Minh Lương rồi đập lên ghế lái, phát ra một tiếng bốp, nếu không phải Lục Chính Đình hành động theo bản năng, thì nó đã đánh trúng ngực của Lục Minh Lương rồi.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra bất chợt, Lục Chính Đình chỉ kịp cứu con trai và cháu trai, mà lại không thể đồng thời khống chế phương hướng, cho nên xe Jeep lập tức mất thăng bằng, như con ngựa hoang đứt cương xông thẳng về hướng bắc con đường, ở đó là một con sông lớn.
Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, cơ thể của Lục Chính Đình bổ nhào lên trước, điều khiển vô lăng đằng trước quay ngược hướng lại ngay khi xe Jeep sắp lao xuống sông.
Cùng lúc đó, tiếng đập xe thùng thùng liên tiếp vang lên, có viên đá và thủy tinh vỡ rơi về phía anh.
“Cha, cẩn thận!” Lục Minh Quang nhào tới giúp.
Sắc mặt của Lục Chính Đình lạnh lùng, môi mím thành đường, con ngươi tối đen liếc mắt nhìn đằng trước một cách lạnh lùng, tay phải của anh điều khiển vô lăng, tay trái nhanh chóng xẹt qua, hất rơi cục đá có lực sát thương đập vào bên trong xuống đất, những cái khác đập lên người đều không có vấn đề gì.
Tất cả đều chỉ trong nháy mắt.
Tốc độ của anh nhanh đến mức khiến Lục Minh Quang hoa mắt, người bình thường hoàn toàn không thể có tốc độ như vậy được!
Lúc này, Lục Minh Quang ở ghế phụ lái cũng trở mình ngồi dậy, cậu bé vẫn còn mơ hồ, chỉ cảm thấy tay trái đau rát, còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.