“Đồng chí, chúng tôi, chúng tôi thật sự không phải người xấu gì cả!”
Lục Minh Lương nghe bọn họ còn đang ngụy biện bản thân không phải người xấu, tức giận lại đá bọn họ: “Các người không phải người xấu thì ai mới là người xấu? Nếu như hôm nay không phải là bọn tôi, và nếu như không phải chú ba tôi có thân thủ nhanh nhẹn, thì xe của chúng tôi đã lao xuống sông rồi. Những viên đá, cục sắt mà các người ném đó đã làm chúng tôi bị thương! Các người còn không phải người xấu sao? Tôi thấy các người đều là ác quỷ!”
Nếu như là người bình thường, ngay cục đá đầu tiên bọn họ đã không thể tránh được rồi, Lục Minh Lương sẽ bị đập đến thương nặng ngay tại trận, chiếc xe cũng không hề chậm trễ mà chìm vào trong hồ.
Đến lúc đó những người này sẽ cứu bọn họ sao?
Chỉ sợ đợi bọn họ chết chìm rồi lại đi vớt đồ.
Huống chi bọn họ còn mang theo dao giết lợn và gậy gộc, chứng tỏ thái độ nếu gặp phải người phản kháng, bọn họ sẽ ra đòn hiểm mà không hề khách sáo, trực tiếp lấy tiền và vật rồi thôi.
Nói bọn họ không phải người xấu? Vậy Lục Minh Lương cảm thấy mình sắp thành thánh nhân luôn rồi!
Lục Chính Đình: “Minh Quang, con lái xe đưa Minh Lương tới công xã gần nhất, gọi điện cho cục cảnh sát thành phố, kêu bọn họ phái xe tới nhận người đi.” Thuận tiện xem vết thương cho Lục Minh Lương luôn.
Nghe anh nói đến cục cảnh sát thành phố, người có ánh mắt không hề hoang mang lúc đầu đó cũng có hơi khẩn trương cả lên: “Chúng tôi chỉ muốn cướp chút tiền và vật, thật sự không dự định hại mạng ai cả, các người có rớt xuống sông, chúng tôi chắc chắn sẽ cứu các người mà.”
Lục Chính Đình lạnh lùng đáp: “Ám sát cán bộ chính phủ, rốt cuộc là tội gì thì các người tự mình cân nhắc đi.”
Mấy người lập tức bắt đầu kêu oan, nói không biết anh là cán bộ chính phủ, thật sự chỉ muốn cướp chút tiền và vật mà thôi.
“Bọn tôi chỉ cảm thấy người lái xe chắc chắn có tiền, sẽ giàu có hơn người đánh xe trâu xe ngựa! Chúng tôi thật sự cần dùng tiền gấp, mẹ tôi bị bệnh, con của anh ta bị bệnh, tôi phải lấy vợ cũng không có tiền nốt, còn anh ta…”
Lục Minh Quang đã lên xe, kêu Lục Minh Lương nhanh một chút.
Lục Minh Lương không nhịn được lại đá tên khốn nạn đó một cái: “Lấy vợ? Lần này cuối cùng người ta cũng thoát được một kiếp rồi, không bị anh hại nữa.”
…
Sau khi Lục Minh Quang và Lục Minh Lương đi, cả năm người đó đều bị trói hai tay ra sau, ngón tay, cổ tay, và vạt áo đều bị thắt chặt lại, sau đó xếp thành chữ nhất, đối lưng với đường quốc lộ, ngồi trong mương thoát nước ở phía bắc.
Lục Chính Đình thì lại ngồi bên đường quốc lộ phía sau bọn họ, như vậy, bọn họ có bất cứ hành động nhỏ nào cũng không thể thoát khỏi ánh mắt anh.
“Lãnh đạo, lãnh đạo, xin anh thương xót, cho uống miếng nước đi, khát chết mất thôi.” Có tên du côn bắt đầu quay đầu cầu xin, hai người khác cũng phụ họa theo.
“Ngón tay siết chặt quá, không lưu thông máu được, sợ là sắp hỏng chết rồi, xin thả lỏng cho chúng tôi một chút với.”
Lục Chính Đình hơi híp mắt, cũng không hề nhúc nhích.
Trong năm tên du côn, có ba người rất giống du côn bình thường, chỉ là gan to bằng trời, muốn cướp của “dê béo” giàu có một lần, mà hai người khác, tên bất lương đó thì giống như hạng lưu vong liều mạng vì tiền.
Loại tội phạm bị đày đi cải tạo như tên bất lương, có bộ dáng hung dữ, không giống ăn trộm ăn cướp bình tường bị bắt, ngược lại giống loại đánh nhau ẩu đả thậm chí là xảy ra án mạng hơn.
Trong ánh mắt của anh ta lộ ra một loại coi thường và khinh bỉ đối với mạng người, nếu như người bình thường nhìn thấy đều sẽ run rẩy trong lòng, không dám đối diện với anh ta.
Lục Chính Đình nhìn mấy người này, đã có cách phân chia.
Ba người đó chỉ cần dọa một cái sẽ rất dễ nhận tội, cho dù bọn họ không biết chân tướng nhưng vẫn có thể cung cấp một vài manh mối, đặc biệt là thân phận và lai lịch của hai người khác.
Mà hai người còn lại thì lại khá ương ngạnh, có thể giam một mình mà không cần thẩm vấn, đợi tìm được bằng chứng hữu lực rồi lại nói sau.
Đến sẩm tối, trên đường có xe tải chở hàng đi qua, có người sẽ giảm tốc độ dừng xe, hỏi đã xảy ra chuyện gì. Mấy tên lưu manh giở trò, còn định khóc lóc với người qua đường, nói rằng bọn họ bị Lục Chính Đình cướp, cầu cứu người ta, nhưng đáng tiếc người ta vừa nhìn đã cảm thấy Lục Chính Đình càng đáng tin hơn. Anh mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lại sắc bén sáng ngời, trên người còn giữ lại khí chất nổi bật của quân nhân.
Các tài xế đều cảm thấy có khả năng anh là người của cục cảnh sát chấp hành việc công đi bắt cướp, còn nhiệt tình muốn đưa bọn họ đi một đoạn đường.
Nhưng Lục Chính Đình đều khéo léo từ chối.