Thập Niên 70 Xuyên Thành Chị Dâu Của Nam Chính (Dịch Full)

Chương 593 - Chương 611: Phiên Ngoại 17

Unknown Chương 611: Phiên ngoại 17

Bọn họ tự cho là vô cùng nhanh, đây gần như là tốc độ nhanh nhất cả đời này của bọn họ.

Đáng tiếc Lục Chính Đình còn nhanh hơn cả bọn họ.

Anh hoàn toàn không cho ba người đó có cơ hội đụng vào mình, đã nhấc lên đá vào ngực một người đàn ông, rồi mượn lực bay lên, cả người bật lên cao giống như một con báo săn nhanh nhẹn, giẫm vào đầu một người đàn ông khác, rồi nhảy về phía tên bất lương và người đàn ông hàm hậu.

Tốc độ của anh nhanh đến khó tin, hai người đàn ông vừa tới rìa đường quốc lộ, còn chưa kịp chạy tới ngã rẽ đã bị một cước đá lăn ra đất.

“Rắc” một tiếng, bọn họ không hẹn mà cùng nghe thấy tiếng xương cốt gãy cực nhỏ. Hai người đồng thời lăn trên đất, người đàn ông hàm hậu kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết.

Lục Chính Đình không để ý đến bọn họ, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn ba người đàn ông phía sau, anh nhấc chân nhảy lên đường quốc lộ, đôi mắt mang theo ý cười dịu dàng: “Vợ, sao các em lại tới đây?”

Lâm Uyển và Lục Nhất ghé bên cửa sổ xe, hai mẹ con mang vẻ mặt tôn sùng, còn tài xế Lục Chính Hành thì đã trực tiếp ngơ ngác, như thể không nhận ra Lục Chính Đình, đây đúng thực là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa trong kịch nam.

Lâm Uyển: “Trước đó Minh Quang gọi điện nói sẽ cùng anh về nhà, kết quả một lúc rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu, nên em và Lục Nhất mới kêu anh Chính Hàng lái xe tới đón bọn anh.”

Bọn họ đã là bạn đời hoàn mỹ, ngoại trừ phần thưởng kỹ năng đặc biệt ra thì cô còn có thể cảm giác được tình hình của anh một cách chuẩn xác.

Cô cảm giác được anh gặp phải chút phiền phức, cho nên lập tức kêu Lục Chính Hành lái xe đưa cô ra ngoài, Lục Nhất nhất định đòi đi theo, nên bọn họ cùng nhau tới đây.

Lục Nhất vỗ tay, chi vào ba người xếp hàng ở mương thoát nước, hô: “Này, các người đứng đó!” Nói xong, cậu bé lấy ná cao su của mình, đây là vũ khí của người lười, bắn phát nào trúng phát nấy.

Ba người đó hoàn toàn không dám chạy, bọn họ đều đã bị Lục Chính Đình dọa sợ cả rồi, trực tiếp quỳ phục trong mương thoát nước, giơ cao hai tay: “Không chạy, không dám chạy!”

Hoàn toàn ngoan ngoãn!

Người giả bệnh đó thì trực tiếp sợ tè ra quần, đến bản thân cũng không cảm giác được.

Người đàn ông này quá mạnh, quả thực quá phản nhân loại, làm sao lại có người lợi hại như vậy được chứ?

Vừa rồi bọn họ trơ mắt nhìn, thấy người đàn ông này giống như đại hiệp trong kịch nam, quả thực có thể vượt nóc băng tường!

Lục Chính Hành còn đang choáng váng, vừa rồi nhìn thấy Lục Chính Đình “bay” lên, anh ta suýt chút nữa thì giẫm hỏng cả phanh xe.

Lâm Uyển nhìn bên ngoài: “Anh ba, đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Không phải là cướp đường sao? Nghe nói có không ít tài xế từ bên ngoài tới bị cướp rồi.” Lục Chính Hành dựa vào kinh nghiệm để đoán.

Tài xế bọn họ thường hai người một nhóm, trên cơ bản đều là người xuất thân từ dân binh, lúc này còn mang theo súng bên người, hơn nữa trên thùng xe của bọn họ đều có ký hiệu quân dụng, cho nên vẫn chưa từng bị cướp qua.

Lục Chính Đình không muốn khiến Lâm Uyển lo lắng, anh lắc đầu: “Chỉ là mấy tên trộm vặt thôi, trộm đồ, giả chết lừa người trên đường.”

Lâm Uyển duỗi tay, ý bảo anh ôm cô xuống xe. Lục Chính Đình lập tức ôm cô xuống.

Lục Nhất thấy cha ôm mẹ xong, cũng không có ý định quan tâm đến mình, nên chỉ đành tự mình bò xuống.

Lâm Uyển: “Trộm vặt sao? Minh Quang và Minh Lương thì sao? Xe Jeep của các anh đâu?”

Lục Nhất: “Cha, cha không cần lừa bọn con, vừa nhìn mấy người bọn họ đã biết là cướp đường rồi, cha xem trên đất còn có thủy tinh vỡ, đá và gậy nữa này.”

Cậu bé cầm theo ná cao su của mình, đi qua đá một cục đen sì, thấy vậy mà nó lại là một cục sắt.

Cậu bé khom người nhặt cục sắt lên, sau đó khua tay múa chân với mấy người đàn ông đó: “Ai? Tôi phải đập lại!”

Ba người đàn ông đó lập tức lắc đầu, tranh nhau hô: “Không phải chúng tôi!”

Lục Nhất liếc mắt nhìn hai người đàn ông đã đau đến không bò dậy nổi kia: “Hai người này tốt hơn, không cử động sẽ không trốn được.”

Cậu bé nghiêng đầu, quan sát bọn họ với đôi mắt trong veo, dường như đang nghĩ xem ném cục sắt vào đâu càng thú vị hơn.

Người đàn ông hàm hậu gãy hai đoạn xương sườn vốn đã đau muốn chết, lúc này chỉ cảm thấy còn không bằng chết quách đi cho xong.

Lục Nhất cầm cục sắt hai cân lên rất phí sức, mới tiện tay ném lên đất.

Cục sắt với hình dạng không có quy chuẩn rơi xuống đất, đụng vào cánh tay của tên bất lương, khiến anh ta lại rên rỉ một tiếng đau đớn.


Bình Luận (0)
Comment