Cô là một người phụ nữ thông minh và có trách nhiệm, không phải loại người không chịu nổi chuyện lớn đó, có vài chuyện nói cho cô, không những sẽ không dọa cô, mà còn có thể cùng nhau nghĩ đối sách.
Lục Minh Quang thấy Lục Chính Đình đã nói rồi, nên đi qua nói những chuyện mà mình biết cho cô nghe.
Lâm Uyển hơi nhíu mày: “Mấu chốt là tại sao?”
Cô không cảm thấy Lục Chính Đình sẽ đắc tội với người nào, dù sao cá tính của anh hiện ngay ra đó, tuy rằng chính trực nhưng cũng không quan tâm nhiều tới những việc đẩu đâu.
Lục Minh Quang: “Cha mẹ, con cảm thấy có khả năng là cha đã cản trở lợi ích của người nào đó?”
Lợi ích?
Lâm Uyển nghĩ ngợi một chút, ngẫm thấy cũng không có lợi ích gì… đột nhiên, cô nghĩ đến một điểm: “Anh ba, anh còn nhớ xưởng trưởng Ngô không?”
Lục Chính Đình: “Xưởng trưởng Ngô?”
Anh hơi nghĩ ngợi một chút, rồi mới nhớ ra: “Ngô Quan Phương ở tỉnh N đó sao?”
Ngô Quan Phương là một người đàn ông hơn bốn mươi, xưởng trưởng của xưởng dược quốc doanh lớn, ông ta đã từng nhiều lần tiếp xúc với Lục Chính Đình và Lâm Uyển, hy vọng cô có thể giao một vài phương thuốc bí truyền cho ông ta, như vậy có thể sản xuất hàng loạt những loại thuốc đó.
Lâm Uyển và hệ thống có nghiên cứu qua cách của ông ta, nhưng cảm thấy không khả thi, như vậy sẽ làm giảm hiệu quả dược. Hơn nữa tuy sản xuất hàng loạt, nhưng lại nâng cao giá thành, không có lợi cho dân chúng thu mua.
Lâm Uyển cảm thấy mình có sự trợ giúp của hệ thống, kiếm tiền chỉ là vấn đề sớm muộn, chỉ cần không thiếu ăn thiếu mặc, thì không cần thiết phải gom nhiều tài phú như vậy làm gì, gửi tặng phúc lợi của hệ thống cho xã hội mới là điều tốt nhất. Như vậy cũng có thể thu được càng nhiều điểm y đức hơn, cũng có lợi ích rất lớn đối với hệ thống.
Chữa bệnh cứu người, nghiên cứu dược vật, cải thiện thiết bị y tế… những thứ này đều có thể tích lũy điểm y đức.
Tiền của thế tục đối với cô mà nói, chỉ là một loại môi giới mà không có cảm giác gì quá lớn, cho nên, xưởng trưởng Ngô hoàn toàn không thuyết phục được cô.
Tuy rằng bàn qua hai lần vẫn không thành công, nhưng Ngô Quan Phương làm người khiêm tốn, thái độ hòa khí, xưa nay chưa từng nói xấu bôi nhọ người khác. Hơn nữa hợp tác đó không thành công, thì ông ta vẫn có những hợp tác khác. Xưởng dược Ngũ Liễu vẫn luôn cung cấp một số thuốc thành phẩm cho xưởng dược của Ngô Quan Phương, mà xưởng dược của Ngô Quan Phương cũng sẽ cung cấp một vài nguyên liệu quý cho xưởng dược Ngũ Liễu, ví dụ như băng phiến, xạ hương…
Nếu như nói đến lợi ích, cũng sẽ có xung đột với ông ta, nhưng nếu nói là thù riêng thì thật sự không có.
Có đối tượng tình nghi, sự việc cũng dễ xử hơn rất nhiều, trong lòng cũng có tự tin, mà không phải là mơ hồ suy đoán lung tung, cũng chắc chắn hơn nhiều.
Lâm Uyển kêu Lục Minh Quang nhanh đi nghỉ ngơi: “Trời không sụp xuống được đâu, chúng ta có chuẩn bị thì sẽ không gặp tai họa, không sợ gì hết, sau này người trẻ tuổi các con cũng thế, cho dù gặp phải vấn đề gì, thì ăn cơm đi ngủ cũng không thể chậm trễ được.”
Trên đường trở về, hai người Lục Minh Lương và Lục Nhất đã ngủ khò khò, xuống xe, Lục Nhất được Lục Chính Đình ôm xuống, còn Lục Minh Lương thì lại tự mình mơ mơ màng màng chui vào phòng, lên giường tiếp tục ngủ.
Lâm Uyển cảm thấy như thế rất tốt, người trẻ tuổi phải có trái tim rộng một chút như vậy, đừng quá để tâm vào những chuyện vụn vặt.
Cô cảm thấy Lục Minh Lương thông minh lại nhạy cảm, hy vọng cậu bé cũng có thể thả lỏng trái tim một chút, đừng quá căng thẳng và lo lắng.
Lục Minh Lương nở nụ cười: “Vâng.”
Đợi các con đi ngủ hết, Lâm Uyển và Lục Chính Đình trở về giường đất của mình, cô hỏi Lục Chính Đình chi tiết, kêu anh từ từ kể những chuyện đã qua cho cô nghe.
Lục Chính Đình liếc mắt nhìn, sờ mặt cô: “Muộn như vậy rồi, không mệt sao?”
Lâm Uyển cười đáp: “Lên xe đã ngủ một lúc rồi.” Cô có hệ thống, một ngày không ngủ hoàn toàn không sao.
Lục Chính Đình thì kể từ đầu tới cuối cho cô nghe, còn cả sự thay đổi của cơ thể anh, cũng không hề giấu chút nào mà kể hết cho cô. Lâm Uyển nghe rất nghiêm túc, còn lén trao đổi với hệ thống, kêu nó cũng nghe rồi giúp phân tích vấn đề.
999 lặng lẽ đáp: “Không hổ là người mà nhóc 9 chọn trúng, tố chất cơ thể này không ai có đâu, còn tốt hơn so với dự tính của tôi đấy.” Vốn dĩ nó đoán chí ít cũng phải nửa năm mới có thể đến mức độ như vậy, nhưng không ngờ còn chưa đến ba tháng đã được rồi, khiến nó có một cảm giác tự hào như đã bồi dưỡng ra được một đội vệ binh ngân hàng tuyệt vời.
Lâm Uyển: “Cũng may Tiểu Cửu tặng bao quà, cảm ơn ngươi.”