Đúng lúc này, ngoài đường truyền đến giọng nói của bác gái cả Triệu Toàn Mĩ, bà ta to tiếng lên nghe rất sang sảng, lại luôn khiến người ta cảm thấy cố ý cười đến mức dâng trào như thế, có chút chói tai.
“Uyển Uyển, cháu đã về rồi. Bác cả cháu mỗi ngày nhắc tới cháu đó, nói cháu sao còn không lại mặt… Ai nha, đây là cháu rể, ôi, đứa nhỏ này là…”
Triệu Toàn Mĩ nhìn thấy xe lừa dừng ở cửa, sau khi nghe ngóng thì biết là Lâm Uyển về nhà mẹ đẻ, lập tức bỏ chạy lại đây. Bà ta đi đến ngoài tường thì nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú ngồi xe lăn, đang chú nhìn tôi tôi nhìn chú với một cậu bé trắng trẻo thanh tú, ai cũng không nói lời nào.
Tuy rằng bộ dạng của người đàn ông anh tuấn, nhưng sắc mặt lạnh nhạt, một đôi mắt tối đen như mực cũng không có độ ấm gì, thoạt nhìn cũng không nhiệt tình chút nào.
Triệu Toàn Mĩ do dự một chút vẫn tiến vào.
Lục Chính Đình nhìn bà ta một cái, tuy rằng chỉ là ánh mắt bình thường, Triệu Toàn Mĩ đã có một loại cảm giác bị người ta nhìn thấu.
Ánh mắt đó, rất có cảm giác áp bách.
“Cháu là Lục Chính Đình, là chồng Lâm Uyển.” Anh nói như thế, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng đạm mạc, vẫn không nhiệt tình như cũ.
Ngày đó bác cả Lâm đi đưa tiễn người thân, thái độ của ông ta sau khi xảy ra sự cố Lục Chính Đình cũng biết, ông ta hận không thể lập tức tìm một người đàn ông cho cô gả ra ngoài lại đổi một phần sính lễ nữa.
Hiển nhiên, Lục Chính Đình sẽ không có ấn tượng đối với bác cả Lâm, nhìn thấy Triệu Toàn Mĩ rất tự nhiên đã trả lại điều tương tự với những kẻ đối xử không tốt với Uyển Uyển như bà ta.
Triệu Toàn Mĩ lại dùng sức cười rộ lên ha ha, giữ nguyên hình tượng hào sảng của bà ta, bà ta cũng không vào nhà, lớn tiếng nói: “Uyển Uyển, đi, đến nhà bác gái cả nói chuyện. Nơi này vừa tối vừa hôi, quái dị dọa người, bác gái cả rất không nỡ để cháu chịu tội như vậy.”
Lâm Uyển xuống giường đi ra, mắt lạnh nhìn Triệu Toàn Mĩ, thản nhiên nói: “Vừa khéo, cháu có lời muốn nói với bác cả.”
Trong nội dung cốt truyện, bởi vì nguyên chủ sợ hãi, ghét bỏ hai người anh, càng thích chạy tới nhà bác cả, ngược lại thích giúp đỡ Triệu Toàn Mĩ làm việc nhà, tương đối thân thiết với bà ta.
Nhưng thật ra Triệu Toàn Mĩ đối xử với cô chỉ là vẻ bên ngoài, mặt ngọt tâm đắng.
Ngay từ đầu ngoài miệng Triệu Toàn Mĩ khen đối tượng của nguyên chủ tốt, trong lòng nhưng cũng ghen tị, nếu nguyên chủ gả cho Lục Chính Kỳ, thì chính là gả cho người làm công tác văn hoá, về sau nói không chừng đi theo làm cán bộ.
Sau đó văn hóa vận động hủy bỏ thi đại học, Lục Chính Kỳ không thể thi vào đại học, thật là khiến Triệu Toàn Mĩ vui vẻ vô cùng. Lục Chính Kỳ muốn từ hôn, Lâm Uyển không chịu, bà ta vừa khen nguyên chủ xinh đẹp vừa cảm khái cô mệnh khổ, xúi giục cô dứt khoát tìm một người có tiền có thế gả đi, như vậy mới có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ, ví dụ như giúp đỡ tự mình cố gắng cũng rất tốt.
Nhưng Lâm Uyển chết sống không đồng ý.
Cuối cùng Lục Chính Kỳ đào hôn, thiếu chút nữa khiến Triệu Toàn Mĩ vui chết, đến bây giờ bà ta không biết đã nói trò cười này với bao nhiêu người, sau đó trách cứ Lâm Uyển không hiểu chuyện không nghe lời bà ta.
Nguyên chủ ngốc nghếch tưởng rằng bác gái cả đối xử tốt với cô, kiếp trước lấy được tiền từ chỗ Lục Chính Đình cũng có thể cầm đến hiếu kính Triệu Toàn Mĩ.
Thật sự là…
Triệu Toàn Mĩ cảm thấy Lâm Uyển có chút lãnh đạm, bèn quay lưng lại với Lục Chính Đình nhỏ giọng hỏi: “Uyển Uyển, có phải ở nhà chồng chịu ủy khuất hay không? Nói cho bác gái cả, để bác cả bảo các anh làm chỗ dựa cho cháu. Bác gái bác cả thứ khác không có, chỉ có có con trai!”
Lâm Uyển: “Bác gái cả, bác dỗ cháu thôi, hay là nói thật?”
Vẻ mặt Triệu Toàn Mĩ chân thành: “Đương nhiên là thật, bác gái cả cũng vẫn coi cháu như con gái!” Bà ta biết Lâm Uyển tái giá được năm mươi đồng tiền, muốn lừa lấy.
Lúc này năm mươi đồng tiền đối với bọn họ mà nói thật sự là một khoản lớn.
Lâm Uyển vừa nghe vậy thì bắt đầu gạt nước mắt: “Bác gái cả, bác cần phải làm chỗ dựa cho cháu. Cháu gả qua đó tên khốn Lục Chính Kỳ đó không phải đào hôn sao, cháu gả cho anh ba của anh ta, còn đòi năm mươi đồng tiền. Cháu vốn nghĩ muốn cầm số tiền đó lại hiếu kính bác gái cả bác, kết quả bị mẹ chồng cháu đoạt đi. Bác gái cả, bác làm chỗ dựa cho cháu, dẫn bác cả anh cả cháu đi cướp về đi, đánh mẹ chồng, cha chồng, anh chồng một trận ác độc!”