Giọng nói thô kệch của Triệu Toàn Mĩ nói lớn: “Sao nào, giờ chú không thừa nhận nữa à? Năm đó chúng tôi đổi nhà với nhà chú. Chú đừng có mà không thừa nhận.”
Mẹ Lâm đáp lại: “Chị thì có vốn liếng gì? Cho tiền hay lương thực? Thôn mình nhà ai có cái gì sao mọi người lại không biết, chị nói ra mọi người nghe thử xem?”
Bác cả Lâm: “Dù sao cũng là do hai em tự nguyện. Con trai hai em như thế, không làm được gì, chú thím muốn nhận con trai anh làm con thừa tự, tôi không đồng ý, thế nên chú thím mới bảo tạm để nhà ở lại cho cháu trai...”
Cha Lâm cười khổ: “Anh cả, cái danh ngang ngược trong nhà của anh cũng được nhiều năm rồi. Lúc còn bé, anh thừa dịp cha mẹ không thấy cướp lương khô của tôi và chú ba. Nhà tôi xây cũng bị anh chiếm, chẳng phải là vì anh xem thường con trai tôi bị bệnh tật quấn thân, không dám làm gì anh.”
“Chú có thể không đồng ý mà, không giao ra cũng có ai ép đâu...” Lâm Phú Cường nói.
Cha Lâm: “Cháu trai lớn, lời này của cháu thật biết cách đâm chọc người khác, tôi không đồng ý? Tôi dám không đồng ý? Là ai nửa đêm khóa cửa nhà chúng tôi? Nuôi được con gà cũng bị mấy người bắt về làm thịt, ăn xong còn ném xương gà ngay trước cửa? Là ai trét phân lên cửa nhà tôi? Cháu thử nói xem người đó là ai?”
Cha con bác cả Lâm làm ra nhiều chuyện đáng ghê tởm, không thể người khác biết. Cha Lâm biết rõ trong lòng nhưng ông cũng biết cứng đối cứng với ông ta không có tác dụng thế nên chỉ đành chịu thua.
Chu Tự Cường ngạc nhiên nhìn anh ta: “Lâm Phú Cường, sao anh lại xấu xa thế? Bỉ ổi quá thể thế?” Nếu cha Lâm không nói những chuyện này thì thật sự chẳng ai biết được. Lâm Uyển ngẫm lại, nguyên chủ cũng biết những chuyện này nhưng không biết là do anh họ mình làm, chủ yếu là không tin.
Lâm Phú Cường vẻ mặt âm trầm: “Đừng có nói nhảm, tôi không làm thế.”
Anh ta bình thường là một người đàn ông nhìn khá chững chạc, thành thật, vì là con trai trưởng nên cũng hay đi họp đại hội, trông cũng rất ra dáng.
Mẹ Lâm lạnh lùng nói: “Có một lần cháu còn hăm dọa cô, hung hăng uy hiếp cô, bảo cô không muốn chết thì cút ngay, cháu quên rồi à?”
Lâm Phú Cường thề thốt phủ nhận.
Bác cả Lâm mau chóng gọi con mình lại: “Con mẹ nó, muốn tính nợ cũ à.”
Kế toán Lâm ngồi trên giường giờ đã ăn uống no đủ, ông ta ợ một cái cười nói: “Mấy cái chuyện vặn vẵn này ấy à...”
Cả phòng người yên lặng ngay tức thì, mọi ánh mắt đổ dồn về phía ông ta.
Đội trưởng Chu liếc mắt nhìn ông ta, ý bảo ông ta nghĩ kỹ rồi nói.
Kế toán Lâm bị ánh mắt ông ta nhìn đến sợ hãi rụt cổ lại, cười nói: “Mấy công văn năm đó phê duyệt xây nhà dựng nền đều ở trong đại đội ta, tra cái là biết ngay. Nhà của ai thì thuộc về người đó. Nếu năm đó mượn ở thì bây giờ chủ nhà muốn về cũng phải trả.”
Bác cả Lâm cười nhạt, chờ đấy Lâm Khải Trinh, để xem chú có phúc phần được ở đây không!
Lâm Uyển cười nói: “Đại đội thôn chúng ta là nơi rất đáng tin cậy, những thứ như công văn này chắc chắn được giữ gìn kỹ lưỡng. Nếu đã thế, theo cháu thấy hôm nay chúng ta làm rõ mọi chuyện luôn đi! Mấy năm nay ở nơi này mất của cha mẹ cháu bao nhiêu lương thực, nhất định phải tính toán rõ ràng. Anh em ruột thịt cũng phải tính rõ ràng.”
Triệu Toàn Mĩ không nhịn được tính mở miệng mắng.
Đội trưởng Chu nhíu mày quát lên: “Câm miệng! Lúc ông đây làm chủ, không đến lượt bà xen mồm vào!”
Cả nhà bác cả Lâm bỗng dưng nhận ra, chuyện này thật con mẹ nó uất ức! Nhà mình bỏ tiền bỏ lương thực ra mời khách thay Lâm Uyển, kết quả cô mời người đến tính sổ với bọn họ, khoét thịt trên người họ còn muốn lấy luôn cả máu!
Tròng mắt Triệu Toàn Mĩ và con trai lớn của bà ta đỏ hỏn.
Rất nhanh sau đó, Chu Tự Cường cầm công văn tới, đi cùng anh ta còn có chú ba Lâm và mấy dân binh cấp dưới của Chu Tự Cường, đều là thanh niên trai tráng.
Có họ đứng giữ trong sân, xem thử còn ai dám ngang ngược!
Chuyện này vốn rất rõ ràng, cũng không có phiền phức gì, chủ yếu phải coi nhà mẹ Lâm Uyển có thể bảo vệ được không. Cán bộ trong thôn có thể thay nhà mẹ đẻ của cô chống lưng một lần nhưng sẽ không vì cô mà coi chừng cho nhà họ mỗi ngày.
Kế toán Lâm rành nhất là mấy việc này, gian nhà lớn như thế, một tháng ít nhất phải mười đồng tiền, nhiều hơn thì không chắc, nhưng mà có lúc gấp gáp ở một gian nhà một ngày một đồng cũng có. Đương nhiên, nông dân không có tiền, bình thường cố gắng ở chật chội với nhau cũng không đi thuê nhà lớn của người ta mà ở. Chỉ có điều ông ta bỏ qua không nói.
Lúc bà cụ còn sống, không có ở riêng, ở cùng nhau thì coi như người một nhà.
Vậy thì tính từ khi bà cụ mất, mùa đông năm sáu mươi đến bây giờ là tháng sáu năm sáu tám.