Gian nhà vốn đang ồn ào nhốn nháo bỗng chốc lạnh ngắt như tờ, bầu không khí âm trầm đáng sợ.
Hệ thống 999 vui vẻ nhảy nhót tưng bừng trong đầu Lâm Uyển: “Tiểu Đình 666, xem xem còn tên vô liêm sỉ nào dám khi dễ ký chủ của tôi nữa không!”
Lâm Uyển quay đầu lại nhìn Lục Chính Đình, vẻ mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, ánh mắt thâm trầm, giờ khắc này khác xa với quá khứ. Lúc ở nhà họ Lục, anh trầm tĩnh lãnh đạm, không tranh quyền thế. Chỉ có chiều hôm qua, lúc bà Lục đánh anh, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, trên mặt anh hiện lên vẻ tuyệt tình, nhưng lúc cô bày tỏ thiện ý với anh thì ánh mắt anh lại dịu dàng đến không tả nổi.
Lúc này, đôi con ngươi cứng rắn nguội lạnh, đôi môi mím chặt thể hiện cho sự tức giận và vô tình của anh.
Chu Tự Cường cũng ngẩn ra, anh ta thực không ngờ động tác của Lục Chính Đình lại lưu loát đến thế, dùng sức vừa mạnh vừa vô tình, người tàn tật đây sao?
Lục Chính Đình lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi muốn thấy sính lễ của vợ tôi, không thể thiếu món nào!”
Biến cố bất thình lình xảy ra khiến mọi người trong phòng đều được phen khiếp sợ, cho dù là đội trưởng Chu đã từng trải nhiều chuyện nhưng vẫn bị kinh hãi. Người này đủ tàn nhẫn! Ra tay không chút lưu tình.
Cha mẹ Lâm cũng bị Lục Chính Đình làm khiếp sợ, có thế nào cũng không ngờ anh lại lợi hại đến thế.
Bọn họ đột nhiên có loại cảm giác không chân thật, lẽ nào con rể thật có thể bằng nửa con trai? Lục Chính Đình như vậy, so với con trai còn được hơn.
Chú ba Lâm bỗng nhiên cười ha hả: “Tôi nói này anh cả chị dâu, thế nào, bắt nạt em trai quen rồi nên không chịu nổi? Không nghe cháu rể phân phó à? Nhanh chân chuẩn bị đi chứ! Tôi đếm thay anh nhé, mười lăm đồng tiền, một trăm cân lương thực, lương thực loại tốt và hoa màu mỗi loại một nửa, còn có hai cân thịt, một cân mỡ lá, hai cân bánh ngọt, quả táo hạt dẻ mỗi loại hai cân, đường đỏ đường trắng mỗi loại nửa cân, hai cuộn vải, hai bình mạch nha...” Ông ta đọc gần như không sót thứ gì.
Triệu Toàn Mĩ cứ như điên dại hoàn toàn, bình thường giọng bà ta đã lớn nay còn gấp nên hét đến mức muốn rách cổ họng: “Nói bậy, con bé cho chúng tôi. Chúng tôi hạ lễ cho thằng ba rồi, không còn không còn...”
Chu Tự Cường: “Khốn kiếp! Sính lễ của Uyển Uyển dựa vào cái gì mà mấy người lấy chúng hạ lễ cho thằng ba nhà mấy người.” chuyện này anh ta có biết một chút, lúc đó anh ta còn hỏi cô, cô nói nhà bác cả khó khăn, bác cả đối xử tốt với cô, đương nhiên cô cũng phải giúp lại bác cả. Thế nhưng cô vốn chỉ nói có lương thực và thịt, ai biết bác cả nhà cô lại đòi bằng hết, cô nói gì cũng không được, chỉ đành để mặc.
Bây giờ Uyển Uyển muốn lấy lại, vậy thì phải lấy lại cho bằng được! Lúc đầu anh ta còn cảm thấy bác gái cả Lâm khi dễ người khác quá đáng.
Có cán bộ và Lục Chính Đình làm chỗ dựa, bác cả Lâm chỉ có thể tức giận đến ói máu, mau chóng chuẩn bị, những thứ như lương thực, hoa quả khô, đường đỏ đường trắng và vải thì hiện tại kiếm ra được những thứ khác thì không dễ như thế.
Kế toán Lâm cười híp mắt: “Không sao cả, trả tiền hay lương thực đều được, không được nữa thì trả công điểm.”
Số học của ông ta rất tốt, lẩm bẩm mấy cái đã tính ra cần bao nhiêu công điểm, ông ta còn lấy cây bút cài trên túi áo ngực trái, móc ra một cuốn sổ, viết từng loại từng loại xuống rồi đọc cho mọi người nghe.
Giá cả công bằng công chính, đồ nào cần dùng phiếu thì bù tiền cái phiếu đó vào.
Lúc ở đại đội Lục Chính Đình cũng tiếp xúc qua những thứ này, anh nhìn thoáng qua rồi gật đầu: “Hợp lý.”
Bác cả Lâm nhìn đám con trai của mình rồi lại nhìn Lục Chính Đình, Chu Tự Cường và cả những người khác, con mẹ nó, hôm nay thực sự là công khai xử phạt mà!!!
Ông ta bắt nạt em trai mình, cái cảm giác khi ông chiếm đoạt phòng ở và đồ dùng còn muốn ấn đầu em trai bảo tốt, bây giờ cả nhà ông ta cũng phải chịu cảm giác tương tự.
Kế toán Lâm: “Nếu cảm thấy hợp lý thì ấn dấu tay, chúng ta tính theo công điểm.”
Nếu muốn lấy tiền ra thì ông ta thực sự không làm được, giống như đang cầm dao cắt thịt mình vậy.
Tính xong chuyện sính lễ thì đến chuyện phòng ở cùng tiền thuê nhà mấy năm nay.
Nhà họ không có chín trăm đồng, vậy thì cứ tiếp tục sử dụng công điểm trả.
Công điểm Lâm Gia Câu, mười điểm được khoảng bốn đến năm hào tiền, còn phải xem mùa màng năm nay tốt xấu thế nào nữa, tốt thì có khi được đến sáu hào, xấu thì cũng chỉ được ba hào, tính bình quân thì khoảng bốn hào năm.
Chín trăm đồng mà đổi thành công điểm thì cũng xấp xỉ hai vạn điểm.