Cha Lâm nhiệt tình đón tiếp bọn họ: “Trong phòng ngột ngạt, chúng ta bày bàn ăn ra sân cho mát mẻ.” Bàn ăn vừa được lấy về, vừa hay hợp dùng.
Lâm Uyển hỏi làm sao mà Chu Tự Cường không tới.
Đội trưởng Chu cười nói: “Lúc nữa, thằng nhóc đó bảo phải thu thảo dược gì đấy, chú cũng không rõ lắm.”
Mấy người đến hỏi thăm tình hình của hai anh em nhà họ Lâm, ân cần hỏi han một lúc, sau đó đi ra sân nói chuyện uống nước, chuẩn bị ăn cơm.
Lâm Uyển giúp bày cơm ra, rồi lại dọn cơm cho hai anh. Mẹ Lâm giữ lại cho Tiểu Minh Quang một cái đùi gà, bảo cậu bé ngồi một bên ăn.
Đàn ông uống rượu nói chuyện, câu chuyện mở đầu là chuyện vườn cây ăn quả.
Bí thư vẫn nhớ năm đó đồi núi bạt ngàn của Lâm Gia Câu toàn là vườn trái cây: “Cây táo, cây hồng, hạt dẻ, rất nhiều luôn. Mua thu vừa tới, táo đỏ sấy khô, hồng treo gió, bận lắm.”
Kế toán Lâm cũng rất có hứng thú, nếu thực sự có thể tiến hành, vậy thì Lâm Gia Câu sẽ có thay đổi lớn.
Có Lục Chính Đình nói như thế, công việc sau này của Lâm Khải Trinh đã được quyết định, để ông đưa mấy người đi phụ trách vườn trái cây. Đến lúc đó ông cũng coi như một đội trưởng nhỏ, không cần phải làm việc, nhưng lại có thể lấy được công điểm.
“Uyển Uyển, cỏ dại em cần tới rồi đây.” Bên ngoài có tiếng hét của Chu Tự Cường.
Lâm Uyển vội vã đi ra xem thì thấy Chu Tự Cường đẩy xe rùa đi vào, bên trên có rất nhiều cây dây leo dại.
Chu Tự Cường đắc ý nói: “Anh nghe người lớn nói cây xà đằng có thể trị được vết bầm do bị đánh, còn có long nha thảo, thêm một chút đại thảo nữa, mau tính tiền cho anh tiền đi nào.”
[Xà đằng (tên gốc: 蛇藤 ): một loài cây thuộc họ táo, tên khoa học Ceanothus asiaticus L.]
Lâm Uyển học theo dáng vẻ của Lục Chính Đình, rất nghiêm túc tính toán: “Em thấy tầm khoảng một hào.”
Chu Tự Cường cười rộ lên: “Được, cho em một hào mua kẹo ăn đấy.”
Lâm Uyển bảo anh ta đi vào ăn cơm, cô thì lặng lẽ bảo Tiểu Cửu tiếp tục hấp thu dược tính. Nhiều thảo dược thế này, nó không thể hấp thu trong một chốc một lát mà hết được.
999 đã tắt chức năng mô phỏng mùi vị, thế mà ăn các loại thảo mộc có vị đắng và chát khiến nó cảm thấy như một bữa ăn siêu việt. Điều này làm cho Lâm Uyển cảm thấy giống như có một con chó đang vui vẻ lắc đuôi, ăn vô cùng ngon miệng.
Sau khi ăn xong, nó còn ợ hơi.
Lâm Uyển: “…”
Tiểu Minh Quang cầm cái bát nhỏ đi ra khỏi sân, đi đến trước mặt cô, đưa cho cô cái bát, bảo cô ăn đùi gà đi.
Lâm Uyển xoa đầu cậu bé, bảo cậu bé ăn đi, sau đó cầm lấy một nắm thảo dược: “Đây là ké đầu ngựa, có độc, cũng có thể trị được rất nhiều bệnh.”
Cô lại nắm một cọng ngải cứu to: “Đây là ngải cứu, cũng là thuốc, có thể dùng xông hơi…”
Tiểu Minh Quang không nói chuyện, đôi mắt to đen láy lóe sáng.
Lâm Uyển phát hiện cậu bé nghe lọt tai, bởi vì ánh mắt của cậu bé thay đổi theo từng loại thảo dược.
Lâm Uyển gói lại những thứ đã chọn, lấy về xử lý là có thể phối thuốc, đặc biệt ngải cứu đã được phơi khô và cất giữ thì sẽ được chế biến thành xông hơi. Những thứ khác ném ở đây để làm khô, sau đó có thể đốt chúng như cỏ.
Cô nhìn mấy người đàn ông đã ăn xong nhưng vẫn còn ngồi nói chuyện ngoài sân. Mặc dù Lục Chính Đình không nghe thấy, nhưng cũng không làm lỡ cuộc giao lưu giữa bọn họ. Mỗi lần anh nói chuyện, mọi người đều rất yên lặng, chuyên tâm nghe xem anh đang nói cái gì.
Đợi người khác nói chuyện quan trọng xong, kế toán Lâm phụ trách viết những từ mấu chốt cho anh xem.
Lâm Uyển cảm thấy Lục Chính Đình có chút thay đổi. Lúc ở nhà họ Lục, gần như anh không nói chuyện, nhưng ở đây thì lại như người bình thường.
“Anh ấy như vậy đều là vì cô cả.” 999 ợ hơi, sau đó lại ngáp: “Ôi… Ăn no quá nên buồn ngủ rồi, tôi phải đi ngủ một lát.”
Lúc vui vẻ trò chuyện với nhau, thời gian trôi qua rất mau.
Bí thư nhìn đồng hồ của mình: “Ấy, chín giờ hơn rồi, thôi tản đi tản đi, sau này nói chuyện tiếp.”
Bọn họ vội vàng đứng dậy nói lời tạm biệt.
Chu Tự Cường: “Chú, thím, nếu như có người chém chó giết mèo, chú thím chỉ cần nói cho cháu biết, cháu sẽ đánh vào cái đầu chó của nó!”
Anh ta còn cố tình yêu cầu mọi người quan sát kỹ nơi đây khi tuần tra, cũng có thể răn đe một chút.
Bí thư nói: “Yên tâm đi, chúng nó không dám đâu.”
Nếu như không có Lục Chính Đình thì không chắc lắm. Nhưng Lục Chính Đình không dễ bắt nạt, Lâm Khải Trinh không phải người ngốc, gần đây không dám làm gì cả.
Buổi tối Lâm Uyển và Lục Chính Đình đưa Tiểu Minh Quang đến nhà chú ba ngủ một đêm, không tránh khỏi lại tiếp xúc gần với thím ba và các em gái.